Tam quốc là thời các anh hùng xuất thế, là đài diễn của anh hùng trong thiên hạ. Mỗi người diễn một vai, mỗi người mang trong mình những tài năng vô cùng ấn tượng, có người mưu lược, võ công, oai phong lẫm liệt, trung dũng, nghĩa khí….nhưng có người luôn che dấu tài năng của mình, nhẫn chịu và chờ đợi thời cơ.
Nhẫn không chỉ là một loại trí tuệ, mà còn là một loại mưu lược. Trong lịch sử có rất nhiều nhân vật nhờ chữ Nhẫn mà làm thành được việc lớn, nổi bật lên là những anh kiệt thời Tam Quốc.
Nếu hỏi, ai là người giỏi ẩn nhẫn nhất trong Tam quốc, mọi người sẽ nhắc ngay đến Tư Mã Ý. Tư Mã Ý là một nhân vật kiệt xuất, kỳ phùng địch thủ của Gia Cát Lượng, nổi tiếng là người đa mưu túc kế, giúp nhà Tào Ngụy giữ vững vị thế thời Tam Quốc.
Tư Mã Ý cả đời cẩn trọng, ẩn nhẫn chờ thời cơ để làm nên nghiệp lớn, tạo nền móng vững chắc cho con cháu tạo dựng cơ đồ sau này. Tư Mã Ý cả đời phò tá và chịu đựng 3 đời nhà họ Tào, với tư cách là một mưu sĩ. Ông từng lập không ít công trạng cho nhà Tào Ngụy. Trong cuộc đời, dù vô cùng cẩn trọng, giấu mình chờ thời.
Cuộc đời của Tư Mã Ý có thể khẳng định là một cuộc đời thành công, Ngụy Thục Ngô ba nhà, Tào Tháo, Lưu Bị, Tôn Quyền ba vị đại hiệp tranh giành thiên hạ với nhau cả nửa cuộc đời, cuối cùng cả giang sơ khổng lồ lại rơi vào tay gia tộc Tư Mã.
Làm nên được điều đó, tất nhiên có may mắn, nhưng đồng thời cũng có thực lực, và Tư Mã Ý lại chính là con sói đầu đàn của gia tộc Tư Mã.
Trong thời đại Tam quốc, ngoài Tư Mã Ý bậc thầy về ẩn nhẫn, còn có một nhân vật khác không kém, đó chính là Tào Phi – Ngụy Văn Đế – tuy nhiên thời gian trị vì của ông quá ngắn chỉ có 6 năm, từ năm 220 – 226 TCN.
Tào Phi là con đầu lòng của Tào Tháo và Biện phu nhân. Ông là người có tư chất thông minh, học rộng hiểu nhiều. Thuở thiếu thời, Tào Phi có thuộc làu các tác phẩm kinh điển cổ xưa của hàng trăm nhà tư tưởng truyền thống.
Tào Tháo tổng cộng có 25 người con trai. trong đó Tào Ngang vừa là con trưởng, vừa nổi tiếng nhân hiếu. Tào Ngang là ứng cử viên hoàn hảo để trở thành người kế vị Tào Tháo. Nhưng số phận vẫn luôn ẩn chứa những bất trắc không ai ngờ đến. Vào những năm đầu Kiến An, Tào Tháo đi chinh phạt Trương Tú ở phía Nam. Tào Ngang đã không may tử nạn trong trận chiến này.
Sau cái chết của Tào Ngang, mẹ nuôi của ông Đinh Thị đã đau buồn quá độ mà đoạn tuyệt quan hệ với Tào Tháo. Biện phu nhân vì thế mà trở thành chính thất của Tào Tháo, còn Tào Phi thì nghiễm nhiên trở thành con trưởng. Đây đã trở thành bước ngoặt đầu tiên trong cuộc của ông.
Nhưng sự thay đổi thân phận này không giúp Tào Phi có được sự sủng ái của cha mình. Sau khi Tào Ngang qua đời, Tào Tháo lại hết mực yêu thương một người con trai khác tên là Tào Xung.
Nhiều lần Tào Tháo cũng khen ngợi tài năng và trí tuệ nở sớm của Tào Xung trước mặt các quần thần. Vào năm 208 sau Công Nguyên, Tào Xung đã mắc phải một căn bệnh lạ khi mới có mười ba tuổi.
Tào Phi đến an ủi cha nhưng lại chỉ nhận lại một câu nói lạnh lùng – “Đây là nỗi bất hạnh của ta, nhưng lại là niềm vui của các ngươi.”
Sau Tào Ngang và Tào Xung, thì Tào Tháo lại tiếp tục giành sự sủng ái đặc biệt cho người em trai Tào Thực của ông. Tào Thực sở hữu tài năng xuất chúng nên được Tào Tháo đặc biệt yêu quý. Do đó, Tào Thực lại trở thành ứng cử viên tiềm năng nhất cho ngôi vị vương thái tử.
Tào Phi cũng đối xử cung kính tôn trọng với các lão thần và học sỹ trong triều đình để tích cực mở rộng các mối quan hệ đồng minh. Chẳng mấy chốc, Tào Phi đã xây dựng được một đội ngũ mưu sỹ cố vấn hậu thuẫn sau lưng.
Dù không được cha quân tâm và yêu thương, nhưng Tào Phi lại biết âm thầm xoay chuyển tình thế và tích lũy sức mạnh, để nhẫn nhịn chờ thời.
Ai cũng biết Tào Phi từ khi còn nhỏ đã mắc bệnh liên quan tới phổi, nhưng vì muốn thừa kế mà ngay đến cả cha mình, Tào Phi cũng qua mặt, giấu giếm.
Khi Tào Tháo xây dựng xong Đài Đổng tước, có mở tiệc mời bá quan văn võ và thi tài làm thơ, bắn cung….mục đích của Tào Tháo lúc đó là rò xét thái độ của bách quan đối với Tào Tháo và đối với nhà Hán.
Tào Phi lúc đó chuẩn bị hai bài thơ, một bài ca gợi công đức của cha và ủng hộ việc cha lên ngôi nếu thấy thái độ ủng hộ lên ngôi của các đại thần đối với Tào Tháo, bài thứ 2 Tào Phi viết chỉ ca gợi vẻ đẹp của Đổng Tước đài và không nhắc tới việc ủng hộ cha lên ngôi nếu thấy các quan đại thần không ủng hộ.
Kết quả, ngày hôm đó, có nhiều quan cáo ốm không tham dự yến tiệc, trong đó có cả Tuân Úc, Tào Tháo đã hiểu trong lòng bách quan vẫn còn Hán thất, Tào Phi lúc này chỉ đưa ra bài thơ ca gợi vẻ đẹp của Đổng Tước lầu. Còn Thào Thực, với tài hoa thiêm bẩm, đã viết bài thơ ca gợi công đức trời biển của cha, thể hiện ủng hộ cha lên ngôi.
Sau đó, Tào Thực đã được Tào Tháo hết sức ca ngợi và được phong thưởng, còn Tào Phi thậm chí còn bị chê. Khi các quan đến chúc mừng Tào Thực, thì chỉ có Tư Mã Ý đến phủ của Tào Phi để chúc mừng Tào Phi. Tào Phi hỏi Tư Mã Ý, lẽ ra ông lên đến chỗ phủ của Tào Thực để chúc mừng, Tư Mã Ý cười đáp: “Người cần chúc mừng chính là công tử, công tử chính là rồng ẩn mình“.
Dường như Tư Mã Ý hiểu rất rõ con người tài năng và ẩn nhẫn của Tào Phi nên đã đến chúc mừng ông. Thực ra thế cuộc lúc đó đã rõ, trong triều có rất nhiều quan đại thần vẫn còn ủng hộ Hán thất, và việc Tào Phi làm thơ đã thể hiện quan niệm của mình đối với việc lên ngôi của Tào Tháo, hành động này khiến ông có được sự yêu mến ủng hộ của các quan trong triều.
Một ngày nọ vào năm 217 sau Công nguyên, Tào Thực đã bất chấp luật lệ, vì say rượu mà đã tự ý sử dụng xe ngựa của vương thất, mở cửa Tư Mã, cho ngựa phi nước đại trên cấm đạo.
Trong cơn thịnh nộ, Tào Tháo đã hạ lệnh xử tử người trông giữ xe ngựa của vương thất. Lúc này, cán cân trong lòng Tào Tháo bắt đầu lung lay. Tào Tháo tự hỏi liệu một người có tính cách bộc trực phóng khoáng như Tào Thực có thích hợp với ngôi vị đế vương hay không.
Vào năm Kiến An thứ 22, giữa Tào Phi và Tào Thực, Tào Tháo cuối cùng đã đưa ra lựa chọn của mình: lập Tào Phi làm Ngụy thái tử. Khả năng nhẫn nhịn chính là thứ vũ khí sắc bén giúp Tào Phi có được ngai vàng.
Có thể nói rằng các nhân vật thời Tam Quốc đã để lại rất nhiều điều trong văn hóa phương Đông. Họ cũng chứng minh cho hậu thế thấy rằng người muốn đạt được đại sự cần phải có chí lớn, và “nhẫn” chính là một loại sức mạnh thể hiện tầm vóc của ý chí. Vậy nên người có tâm đại nhẫn là không gì sánh được.
Theo VDH