Tân Thế Kỷ – Tự sát của người hiện đại tự sát rất cao, đa phần đều do thuyết duy vật gây ra, đều cho là hễ chết là tất cả đều hết. Họ nào có hay, trong vũ trụ này chính là tồn tại “linh hồn bất tử”.
Trong cuộc sống hối hả, người ta phải đối diện với quá nhiều áp lực. Phật Gia giảng, con người phải chịu khổ trong những cái khổ. Chính vì vậy khi quá khổ, lại không tin vào luật nhân quả, luân hồi nên nhiều người đã tìm đến cái chết. Nhưng chết có phải là hết? Mà chết vì tự sát có phải sẽ chấm dứt những ngày tháng khốn khổ?
Chết có phải là hết?
Thật ra, Con người sau khi chết vẫn còn có linh hồn, không phải là hễ chết là hết tất cả. Người tự sát so với những người chết bình thường thì thống khổ hơn muôn ngàn lần, hơn nữa phải chịu nỗi thống khổ đó trong nhiều năm, so sánh ra thì chút khổ khi còn sống hoàn toàn không có gì đáng kể.
Người hiện đại thì tỉ lệ tự sát rất cao, đa phần đều do thuyết duy vật gây ra, đều cho là hễ chết là tất cả đều hết. Họ nào có hay, trong vũ trụ này chính là tồn tại “linh hồn bất tử”.
Con người sống một đời vốn đã rất khổ rồi, nếu tự sát, không những nỗi khổ cộng thêm cái khổ của việc tự sát, mà đời sau còn phải chịu báo ứng đặc biệt đau khổ. Hơn nữa họ phải chịu nỗi khổ thê thảm, cực khổ, nỗi khổ lâu dài và nỗi khổ nhất trong những nỗi khổ, quả là những nỗi khổ nhiều không kể xiết. Cái gọi là “Một bước sa chân ngàn năm hận, ngoảnh đầu nhìn lại đã trăm năm”, thế nên mọi người chớ coi nhẹ sinh mệnh, khiến cho hối hận khôn nguôi.
Không có Thiên đường dành cho người tự sát
Tháng 1/1985, Randy, vợ của Carter – một tài xế 36 tuổi ở Scotland, Anh, đã qua đời vì bệnh ung thư máu. Không chịu được nỗi đau mất vợ, Carter đã dùng súng tự sát. Khi tiếng súng vang lên, đôi mắt Carter tối sầm lại, ngay lập tức linh hồn anh rời khỏi thân thể.
Anh thấy mình lạc vào một lối đi tăm tối, thỉnh thoảng nghe thấy vang lên những âm thanh chói tai, và tiếng gào thét ghê rợn… Anh cảm thấy dường như mình đang đi vào Địa ngục.
Carter liên tục gọi tên vợ, nhưng không có phản hồi nào ngoại trừ những tiếng ồn khủng khiếp vọng đến. Anh cứ bay lơ lửng mãi, không biết là bao lâu, rồi đi đến một vùng đất hoang vắng, phía xa xa có ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi, cùng những tòa lâu đài lộng lẫy xa hoa, những cư dân ở đó đang vui mừng ca hát.
Carter tin rằng, vợ mình cũng nằm trong số ấy, anh cố gắng bay sang phía bên kia, nhưng tích tắc, xứ sở thần tiên liền biến mất, chỉ còn lại sự âm u, giá rét và nỗi tuyệt vọng. Carter khóc nấc lên: “Ôi Chúa ơi, tại sao lại thế này?”.
Có một giọng nói đột ngột vang lên, bảo anh hãy ngừng la hét vô ích và hỏi rằng: “Tại sao ngươi lại chọn tự sát?” Carter nói, anh làm vậy vì muốn gặp vợ.
Giọng nói ấy lại vang lên: “Ngươi sai rồi, mặc dù ngươi và vợ cùng chết, nhưng vợ ngươi qua đời là do đã hết thọ mệnh, cô ấy đã tuân theo quy luật của vũ trụ là sinh, lão, bệnh, tử.
Còn ngươi… đã làm trái với quy luật tự nhiên mà lãng phí sinh mạng. Vì vậy, vợ ngươi đã được đưa đến một thế giới tốt đẹp hơn; còn ngươi thì không thể, ngươi sẽ phải chịu trừng phạt ở đây, mãi mãi không bao giờ có thể gặp lại Randy”.
Carter đau khổ khẩn cầu hãy cho mình được gặp vợ lần cuối, sau đó anh sẽ chấp nhận mọi hình phạt. Nhưng giọng nói đáp rằng, đây là một mong muốn không thể thực hiện được, và khuyên anh hãy quay về nuôi dưỡng con nhỏ, hoàn thành sứ mệnh của mình, tuân theo sự an bài của tự nhiên. Khi đó, anh mới có thể gặp lại vợ. Kết thúc cuộc đối thoại, Carter cảm thấy có một nguồn lực đang kéo mình rất mạnh, sau đó linh hồn anh trở về với thân thể.
Bác sĩ nói, xác suất cuộc phẫu thuật thành công là rất nhỏ, và anh đã may mắn vượt qua. Còn Carter tin rằng, đó là sự từ bi vô hạn của Thần. Ngài đã cấp cho anh một cơ hội để hoàn thành trách nhiệm của mình.
Phải hoàn trả hết nợ mới được rời đi
Lúc trước có một vị tăng nhân sau khi cứu được mạng sống của một người thanh niên tự sát. Người thanh niên sau khi tỉnh dậy, nói với vị tăng nhân: “Cảm ơn đại sư, nhưng xin ngài đừng phí sức cứu tôi bởi vì tôi đã quyết định không sống nữa rồi. Hôm nay cho dù không chết thì ngày mai tôi cũng vẫn chết.”
Vị tăng nhân thở dài nói: “Ta thực sự không ngăn cản được ngươi tìm đến cái chết, nhưng ta muốn hỏi ngươi là, các khoản nợ của mình, ngươi đã trả hết chưa?”
Người thanh niên cảm thấy rất kỳ quái: “Tôi mặc dù gia cảnh bần hàn, nhưng cũng vẫn còn được ăn no mặc ấm chứ chưa từng vay mượn của ai cái gì.”
Vị tăng nhân chậm rãi nói: “Thân thể của ngươi là mượn từ cha mẹ ngươi cho nên ngươi thiếu cha mẹ ngươi một khoản nợ. Cái mà ngươi ăn, mặc là mượn từ trời đất núi sông cho nên ngươi thiếu trời đất núi sông một khoản nợ. Tri thức và trí tuệ của ngươi là đến từ thầy cô giáo cho nên ngươi thiếu họ một khoản nợ. Kỳ thực, đời người ai cũng thiếu nợ nhiều lắm, ngươi đã hoàn trả hết chưa?”
Người thanh niên hoảng sợ nói: “Nếu nói như ngài thì quả thực tôi còn thiếu nợ nhiều người lắm. Nhưng làm thế nào tôi mới trả hết được?”
Vị tăng nhân cười cười rồi nói: “Điều này nào có khó khăn gì, chỉ cần hai chữ là đủ.”
Người thanh niên vội vàng nói: “Xin đại sư chỉ điểm giúp ạ!”
Vị tăng nhân nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần hiểu hai chữ “quý trọng” mà thôi.”
Người thanh niên trầm tư một lát rồi bái lạy vị tăng nhân và vui vẻ bước đi.
Người tự tử sau khi chết phải xuống địa ngục
Trong cuốn “quả báo” quyển hạ có ghi chép lại một câu chuyện như thế này:
Tháng 5 năm Khang Hy thứ 7, Trương Đại ở Trấn Giang bị bệnh mà chết. Sau khi xuống gặp Diêm Vương, Diêm Vương nói: “Bắt nhầm người rồi. Ngươi đã đến đây rồi thì hãy mang hộ ta một lá thư về dương gian.” Nói xong, Diêm Vương lệnh cho một quỷ binh dẫn Trương Đại đi tham quan một tòa thành. Trên cửa thành có viết hai chữ “chết oan.” Trương Đại nhìn thấy rất nhiều quỷ hồn, đầu lưỡi kéo dài đến mấy chục cm và tự xưng mình là “quỷ thắt cổ.” Mỗi ngày khi đến giờ này lại phải trải nghiệm sự đau đớn của thắt cổ một lần nữa.
Sau đó, Trương Đại lại nhìn thấy rất nhiều quỷ hồn khác, thân thể sưng phù, áo quần ướt sũng, tự xưng là quỷ nhảy sông tự vẫn. Một lát sau anh ta lại gặp một số quỷ hồn, kẻ thì không đầu, kẻ thì đứt họng, kẻ thì thất khiếu chảy máu, tự nhận mình là những người đời trước tự sát, uống thuốc độc mà chết. Mỗi ngày vào giờ quy định, họ phải dựa theo cách chết của đời trước mà làm lại một lần, thật là thống khổ vạn phần. Những quỷ hồn đó trăm miệng một lời, nói rằng: “Chúng tôi lúc còn sống đều cho rằng chết là hết, nhưng không ngờ rằng sau khi chết lại thống khổ đến thế này, thật sự có hối hận cũng không kịp nữa rồi.”
Trương Đại hỏi: “Những quỷ hồn đó đến khi nào mới có thể được đầu thai làm người đây?”
Quỷ binh nói: “Không thể nữa rồi. Nói chung quỷ hồn của người tự sát được chuyển sinh làm người trước điện Diêm La Vương là vô cùng ít ỏi. Thân người khó được, vậy mà họ đã không biết trân quý lại còn tìm đến cái chết. Những người này, ở âm gian là đã cô phụ tấm lòng của Diêm Vương vì Diêm Vương lúc nào cũng khích lệ họ làm người tốt tại nhân gian. Còn ở trên thế gian là đã cô phụ công dưỡng dục to lớn của cha mẹ. Huống hồ ở trên dương gian, một người tự sát thường thường sẽ khiến người nhà phải gặp cảnh tố tụng tư pháp, thật sự là hại người rất nặng. Vì vậy, Diêm Vương giận nhất là loại người này, phán họ vào đường súc sinh, không được dễ dàng chuyển sinh làm người…”
Sau khi xem xong những cảnh này, Trương Đại trở về báo lại với Diêm Vương, Diêm Vương nói: “Khi ngươi về đến nhân gian, hãy đem những lời này mà nói rõ với người đời.”
Sau đó Diêm Vương lớn tiếng vỗ mạnh lên mặt bàn, Trương Đại mới giật mình tỉnh lại!
Linh hồn khi chết sẽ về đâu?
Cách đây hơn 700 năm, tác phẩm “Thần Khúc” – Divine Comedy của Dante Alighieri – một trong ba nhà thơ lớn thời Phục Hưng, cũng đề cập đến tội nghiệp tự sát này. Cuốn sách sau đó đã trở thành đỉnh cao của văn học Châu Âu thời bấy giờ.
“Thần Khúc” đã mô tả rất chính xác, chân thực về Thiên Đàng và Địa Ngục. Trong đó, có nhắc đến địa ngục có hình như một cái phễu, phần trên mở rộng, phần dưới thu hẹp dần, tầng đáy là nơi các linh hồn chịu nhiều hình phạt đau đớn nhất…
Cuốn sách cổ “Hiếu Kinh” của Trung Quốc giảng: “Da tóc trên thân thể, đều chịu ơn của phụ mẫu, không thể làm tổn hại, hiếu cũng bắt đầu từ đó” – cũng chính là nói, thân thể là do cha mẹ ban cho, không được tùy tiện hủy hoại, đây là đạo lý căn bản.
Sát sinh không chỉ phản bội nhân luân, mà còn vi phạm Thiên lý. Cuốn sách “Trung dung” bắt đầu bằng câu nói rằng “Thiên mệnh chi vị tính”, tức là đặc tính căn bản của con người là “thụ thiên sở mệnh”. Trong con mắt của cổ nhân mà xét, sinh mệnh của con người là do thiên phú, là trời ban, và mục đích của nhân sinh ắt là hồi quy thiên mệnh, thực hiện yêu cầu nội tâm hướng thiện. Mà sát sinh và tự sát đã phạm vào đại tội, là biểu hiện làm trái và vứt bỏ thiên ý, nó không chỉ vô trách nhiệm với bản thân mình, mà còn mang đến thống khổ cho người khác, tạo thành nghiệp lực rất to lớn, sau khi chết sẽ không thể có kết cục tốt đẹp, có thể lại thụ nạn vào kiếp sau, bởi vì đã nợ thì nhất định phải hoàn trả.
Có một câu người ta hay nói: “Thà chết còn hơn sống thế này!” Đó có thể là câu nói sai lầm. Giờ đây chúng ta đã minh bạch rằng, chân thực có một thiên cơ ẩn tàng ở đây: con đường mà Thần an bài bạn chưa bước hết đã tự sát mà chết, là sẽ dẫn đến bị trừng phạt. Do đó nói, tự sát hại mình hại người, cái giá phải trả thực sự là quá lớn.
Nếu bạn thường ngày biết chân thành đãi nhân đãi vật, mọi việc mọi chuyện đều cầu chân tránh giả, tìm kiếm sự thật và vứt bỏ giả dối, luôn biết cảm ân, thiện đãi người khác là thiện đãi chính bản thân mình, vậy thì khi gặp phiền phức đều có thể đạt đến sự nhẫn nhượng, lùi một bước biển rộng trời cao. Nhân sinh vô thường, luôn có những việc không vừa ý, chỉ cần luôn giữ tinh thần lạc quan và kiên nhẫn, thì sẽ luôn có một ngày “liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” – một ngày mà tương lai tươi sáng sẽ mở ra trước mắt.
Nghi Vân (t.h)
Tham khảo Vision Times, ĐKN, NTDVN, Nhân Sinh
Xem thêm:
Câu chuyện báo ứng có thật của một bác sĩ hành nghề phá thai
Tân Thế Kỷ *Truyền Thống – Nhân Văn – Trung Thực*