Trong văn hóa phương Đông, người ta đã quá quen thuộc với hình ảnh ông Thọ với đầu hình hồ lô, gương mặt mỉm cười, một tay cầm quả đào tiên, một tay cầm gậy trượng. Nhưng vì sao ông Thọ lại có chiếc trán dô như vậy? Điển tích này có lẽ không phải ai cũng biết.
Có nhiều cách liễu giải về chiếc trán dô kỳ lạ của Lão Thọ Tinh. Trong giới tu luyện, điển tích này hé mở một thiên cơ trong Đạo Gia, rằng một người tu luyện muốn thăng hoa tầng thứ ắt phải tự tu, tự ngộ, hướng vào trong chứ không hướng ngoại mà cầu; Ở một ẩn ý khác, điển tích này còn hé lộ bí ẩn về thuật trường sinh linh diệu, thâm sâu.
Bí quyết thâm sâu trong tu luyện
Nguyên Thủy Thiên Tôn có 12 đại đệ tử, trong đó Lão Thọ Tinh (ông Thọ), cũng chính là Nam Cực Tiên Ông, là đại đệ tử đứng đầu. Lúc đầu, khi Lão Thọ Tinh theo Sư phụ Nguyên Thủy Thiên Tôn tu Đạo, vô cùng thành tâm chịu khó, lại cộng thêm căn cơ rất tốt, vậy nên tâm tính và công năng trong Đạo Pháp đều đề cao rất nhanh, rất được sư phụ tán dương và coi trọng.
Mấy năm sau, việc tu Đạo đều đã đạt đến một trình độ khá tốt, Nguyên Thủy Thiên Tôn vì có thể thu nhận được đồ đệ tốt như vậy mà cảm thấy rất đỗi vui mừng. Ông rất muốn dẫn người đệ tử đắc ý của mình đến bái kiến Sư phụ Hồng Quân Lão Tổ.
Một ngày kia, Nguyên Thủy Thiên Tôn nói với đại đồ đệ rằng: “Hôm nay ta dẫn con đi bái kiến Sư gia của con, ông ấy mà nhìn thấy con nhất định sẽ rất vui, rất vừa ý”.
Đại đệ tử cũng rất vui mừng, bước lên mây ngũ sắc cùng sư phụ, chớp mắt đã đến tiên sơn nơi Hồng Quân Lão Tổ cư ngụ. Ngước mắt nhìn thì chỉ thấy toàn bộ núi tiên giăng đầy mây ngũ sắc và hàng ngàn luồng khí tốt lành; đến gần liền ngửi thấy mùi hương lạ thường, thấm vào tận bên trong thân thể, khiến người ta cảm thấy thật là thoải mái dễ chịu.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cung kính dẫn theo đồ đệ đi vào động phủ, phủ phục dưới đất bái kiến sư tôn. Hồng Quân Lão Tổ đang nhắm mắt dưỡng thần, từ sớm đã biết được ý của đồ đệ đến đây, nhưng vẫn nhắm mắt không mở, như đi vào cõi khác.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhẹ nhàng nói: “Con đã dẫn theo đại đồ tôn của Người đến đây, lão nhân gia, người hãy xem xem đồ đệ này tu được thế nào, xin người hãy chỉ điểm, giáo huấn thêm đôi điều”.
Hồng Quân Lão Tổ vẫn không mở mắt, chỉ điềm đạm nói rằng: “Đồ đệ con dạy thì ắt không có sai sót gì rồi, không cần phải xem nữa”.
Nguyên Thủy Thiên Tôn có chút thất vọng, nhưng vẫn không can tâm, tiếp tục thỉnh cầu: “Sư tôn, cảm phiền người hãy mở mắt xem xem đồ tôn của người, thật sự rất xuất sắc đó”.
Hồng Quân Lão Tổ ngụ ý sâu xa nói rằng: “Ài! Không phải là ta không muốn xem, là sợ rằng y sẽ không chịu được, nhưng con lại nhất quyết muốn ta xem, vậy thì hãy xem thử vậy”.
Nói xong, Lão Tổ hiền từ mà khẽ mở Huệ Nhãn, phóng ra vạn tia ánh sáng, không ngờ chính ngay trong nháy mắt này, còn chưa đợi Lão Tổ nhìn rõ gương mặt của đồ tôn, thì đỉnh đầu của đồ tôn đã hóa thành vũng máu. Hồng Quân Lão Tổ vội vàng nhắm hai mắt lại, tiếc nuối nói rằng: “Ta bảo là không thể xem, không thể xem, nhưng con lại cứ không tin …”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhất thời quá sợ hãi, không biết làm sao mới ổn …
Hồng Quân Lão Tổ không nói tiếp nữa, lập tức bấm tay niệm chú, vận dụng thần thông lấy một vật gần nhất, trong nháy mắt liền chụp trên đỉnh đầu của đồ tôn, máu loãng lại theo đó chảy vào trong đầu.
Nguyên Thủy Thiên Tôn lại gần xem thử, đầu của đại đồ đệ đã bị đổi thành một cái đầu hồ lô. Ông biết rằng, đây cũng là biện pháp mà sư phụ nghĩ ra để ứng phó với sự việc vô cùng cấp bách này. Nhìn lại đại đồ đệ, tuy giờ là một ông già lụm khụm, râu bạc trắng, nhưng cũng ngây thơ dễ mến.
Từ đó về sau, đại đồ đệ của Nguyên Thủy Thiên Tôn diện mạo hoàn toàn thay đổi, ông đã biến thành Lão Thọ Tinh, là một trong số Phúc, Lộc, Thọ – Tam Tinh với thân đeo hồ lô, tay cầm gậy trượng, đầu hồ lô, gương mặt mỉm cười mà chúng ta đều biết đến.
Câu chuyện cổ của Đạo gia này cũng hàm chứa đạo lý sâu xa của người tu luyện, đó chính là tầng thứ của một người tu luyện được quyết định bởi tự thân họ và quá trình tu luyện, theo đó thiết lập vị trí của chính mình. Nếu không đạt đến tầng thứ đó, thì dẫu cho có cố đi được đến nơi đó, hay được chính Sư phụ đưa lên vị trí đó, thì họ cũng không thể lưu lại lâu mà mau chóng rớt xuống, thậm chí còn hại đến bản thân.
Chính là giống như một đứa trẻ học lớp mẫu giáo mà được ngồi trong lớp học của trường đại học vậy, bản thân không những cái gì cũng không học được, mà còn sẽ mang đến phiền phức cho những người khác.
Bí quyết của trường thọ
Quay trở lại câu chuyện về tướng mạo của Ông Thọ: vầng trán hói, dài, dô cao của ông chính là một biểu hiện của sự trường thọ. Vị thầy tướng số trong câu chuyện trên cũng thông qua xem trán của Lưu Hoằng Kính mà biết được thọ mệnh của ông. Nói như vậy, nếu chúng ta không có được cái trán như trán Ông Thọ thì sẽ buồn rầu, thậm chí đi… phẫu thuật thẩm mỹ để kéo dài tuổi thọ chăng? Dĩ nhiên, đây chỉ là một ý nghĩ bông đùa mà thôi!
Người xưa nói: “Tướng tuỳ tâm sinh”, hay “Tâm sinh tướng”. Tướng mạo của một người là phản ánh của tâm địa người đó, cũng là kết quả của hết thảy những việc làm thiện – ác trong quá khứ. Siêng năng hành thiện, tích đức, thì cái tâm sẽ càng ngày càng thiện, cuối cùng cải thiện cả tướng mạo như câu chuyện của Lưu Hoằng Kính. Nói rằng tướng mạo ứng với số phận, chẳng qua tướng mạo chỉ là biểu hiện bên ngoài của cái Tâm, cái Tâm mới là cội nguồn của phúc họa đời người.
Vậy cái Tâm của ông Thọ Tinh ra sao mà được hưởng thọ miên trường? Trong Tây du ký, ở Ngũ Trang quán, Tôn Ngộ Không sau khi nóng giận quật đổ cây nhân sâm quý thì phải bay khắp ba đảo tìm thuốc chữa cây. Hành Giả cậy nhờ các vị Thần Tiên, trong đó có ba vị Tiên là Phúc Lộc Thọ. Hồi thứ 26 “Khắp ba đảo, Ngộ Không tìm thuốc; Nước cam lồ, Bồ Tát chữa cây” miêu tả về ba vị Tiên ấy như sau:
Đầy trời ấm áp mây lành hiện,
Ngào ngạt hương đưa khắp mọi miền.
Khí đẹp nghìn tia quanh áo lụa,
Mây bồng một áng đỡ chân tiên.
Loan vờn phượng múa sao dìu dặt,
Tay áo gió lùa đất thoảng hương.
Gậy đỡ rồng đưa cười hớn hở,
Chòm râu trước ngực nhẹ bay vờn.
Mặt hoa rạng rỡ không phiền não,
Khỏe mạnh oai nghiêm lắm phúc duyên.
Sao nắm gác xây nơi biển rộng,
Hồ lô, vòng nhạc dắt bên sườn.
Lâu đài phúc thọ muôn ngàn kiếp,
Ba đảo mười châu thỏa kiếp tiên.
Thường giúp nhân gian nhiều phúc đức,
Vẫn theo người thiện tạo lương duyên.
Vẻ vang phúc lộc trong trời đất,
Phúc thọ tràn trề hưởng vạn niên.
Ba vị cưỡi mây thăm bạn cũ,
Khí hòa ấm áp khắp nhà tiên.
Tâm cảnh của ba vị Tiên ông có thể tạm tóm lược qua mấy cụm từ sau: Cười hớn hở, không phiền não, thường giúp nhân gian, khí hoà ấm áp. Theo thiển ý của người viết, bí quyết trường sinh bất lão cũng nằm trong đó cả. Coi nhẹ được mất chốn nhân gian thì sẽ không phiền não, luôn vui cười; không tranh với đời, lấy giúp người làm vui thì tự nhiên tâm hoà ý tịnh.
Bí quyết này cũng trùng khớp với câu trả lời của ông tổ Thái Cực Quyền – Trương Tam Phong dành cho Vĩnh Lạc hoàng đế Chu Đệ. Hoàng đế nhà Minh đã có đủ mọi vinh hoa phú quý ở nhân gian, điều ông cầu mong nhất chỉ là được trường sinh bất lão. Nhiều lần Chu Đệ phái người tìm kiếm mà không có duyên được gặp Trương chân nhân, sau đó ông ra lệnh cho thị độc học sĩ Hồ Quảng đi tìm và đem theo một lá thư vô cùng thành khẩn. Trương Tam Phong nhận được thư của Chu Đệ, đáp lại bằng một bài thơ, nhờ đệ tử Tôn Bích Vân giao lại cho Hoàng đế. Câu cuối thư viết rằng: “Trừng tâm quả dục thị trường sinh” (Tâm trong sạch, dục vọng ít tức là trường sinh).
Nhiều người thờ cúng Tam Đa Phúc – Lộc – Thọ, mong được hưởng phúc dồi dào; hoặc tìm kiếm những phương thức kéo dài tuổi thọ trong y học, khoa học hiện đại. Trong khi đó, bí quyết đơn giản nhất, gần gũi nhất lại nằm chính trong tâm mỗi người.
Nghi Vân (t.h)
Nguồn Tinh Hoa, ĐKN
BÀI CHỌN LỌC:
Xem thêm:
Vì sao nói “Ngũ hành cấu thành nên vạn sự vạn vật trong vũ trụ”?
Tân Thế Kỷ *Truyền Thống – Nhân Văn – Trung Thực*