spot_img
18 C
Vietnam
Thứ sáu,22 Tháng mười một
spot_img

Thanh niên cứu 5 người trong thảm họa Trịnh Châu và trải nghiệm ly kỳ trong địa ngục

Còn nhớ giữa tháng 7/2021, tại Trịnh Châu và những khu vực khác ở Hà Nam (Trung Quốc), trận mưa như trút kéo dài, cùng việc xả lũ không báo trước của chính quyền (ĐCSTQ) đã nhấn chìm Trịnh Châu vào trong biển nước.

Mọi con đường đều biến thành sông. Nước ngập vào mọi ngõ ngách, vào bến tàu, siêu thị, hầm tàu điện ngầm và thậm chí vào cả các toa tàu, gây ra thảm họa đau thương khiến không biết bao nhiêu người thiệt mạng và mất tích năm đó.

Lũ lụt Trịnh Châu, sự thật lạnh lùng ẩn sau dòng lũ xiết
Ô tô ngụp lặn trong nước lũ sau khi mưa lớn đổ xuống thành phố Trịnh Châu, tỉnh Hà Nam, miền trung Trung Quốc vào ngày 21/7/2021. (STR / AFP qua Getty Images)

Vào tháng 1 năm 2022, Quốc vụ viện ĐCSTQ công bố báo cáo điều tra về tai nạn mưa cực lớn ở Trịnh Châu, cho biết tính đến ngày 30 tháng 9 năm 2021, 380 người đã chết và mất tích do thảm họa ở Trịnh Châu. Nhưng xét theo các video và các nguồn thông tin khác nhau được đăng trên Internet, số người chết có lẽ không chỉ như vậy.

Ảnh chụp màn hình các nạn nhân tại tàu điện ngầm Trịnh Châu.
Ảnh chụp màn hình các nạn nhân tại tàu điện ngầm Trịnh Châu. (Ảnh NTDVN)

Có rất nhiều nạn nhân trong các tàu điện ngầm, đường hầm và những ngôi làng ngập nước. Số nạn nhân có thể tới hàng chục nghìn, một trăm nghìn, thậm chí hàng trăm nghìn. Tuy nhiên, chính quyền ĐCSTQ cố tình che giấu, nên chúng ta không cách nào biết được con số thực sự.

Có bao nhiêu người đã chết?

Ví như ngày 24/7/2021, cư dân mạng địa phương đã đăng tải một số video về việc dọn dẹp đường hầm Kinh Quảng, những hình ảnh được ghi nhận như:

Một chiếc xe màu vàng đang kéo một chiếc xe buýt màu xanh lá cây từ đường hầm Kinh Quảng đi ra. Một số cư dân mạng có mặt tại hiện trường cho biết, trong hầm có “rất nhiều xe buýt”, cửa kính đều được “bọc vải đen”. Tại sao lại phải bọc vải đen? Lẽ nào có thi thể trong xe?

Vào ban đêm, một chiếc xe móc đang chầm chậm đi ra, trên xe đặt rất nhiều túi màu trắng đáng nghi, vì quay ở khoảng cách quá xa nên không rõ đó là gì. Tuy nhiên, có cư dân mạng nói rằng, “vào ban đêm, có rất nhiều xe móc chở thi thể người từ đường hầm đi ra”. Có rất nhiều xe tải thùng trong đường hầm Kinh Quảng. Những chiếc xe này có đặc điểm chung là thùng xe đều được phủ bạt màu xanh lá cây.

Một cư dân mạng sống gần đường hầm Kinh Quảng cho biết trong một bài đăng: “Có hơn 100 người đã được trục vớt vào lúc 3 giờ sáng ngày 22 tháng 7, hiện trường đã bị phong tỏa vào chiều hôm đó, có vài chiếc xe to như xe buýt ra ra vào vào. Vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng”.

Ngoài ra, cũng có tin về một người lái xe kéo tham gia cứu hộ tiết lộ rằng, có hơn 6.300 thi thể đã được tìm thấy trong đường hầm Kinh Quảng, và đó vẫn chưa phải là tất cả. Sau đó thông tin cho biết tài xế này đã bị cấm làm việc, trước khi rời đi cảnh sát đã tạm giữ điện thoại di động của anh ta.

Trải nghiệm ly kỳ trong địa ngục của nạn nhân Trịnh Châu

Câu chuyện về một nhân chứng có trải nghiệm ly kỳ và một cuộc du hành đặc biệt, vừa chân thật vừa huyền ảo về thảm họa lũ lụt Trịnh Châu được đăng trên The Epoch Times. 

Nhân vật chính trong câu chuyện tạm gọi Ba Tử, thuộc thế hệ 9x, sinh ra ở nông thôn. Anh lớn lên bên bờ sông từ nhỏ, rất thành thục với sông nước, đồng thời cũng rất thích bơi lội.

Mùa hè năm 2022, trong tiết trời nóng bức Ba Tử đã rủ ba người bạn cùng đi bơi ở hồ nước thuộc khu vực phía đông thành phố Trịnh Châu. Khi nhóm bạn vừa đến nơi thì trời mưa nhẹ. Một người bạn nói: Dẫu sao chúng ta đã đến đây rồi, vậy hãy xuống nước bơi hai vòng rồi về cũng không muộn. Cả nhóm cảm thấy rất có lý, liền mặc quần bơi nhảy xuống hồ.

Lúc mới đầu mọi thứ đều bình thường, nhưng khi Ba Tử bơi, anh cảm thấy hơi kỳ lạ. Anh cảm thấy như có thứ gì đó tát vào đùi mình, và nước sủi bọt tung tóe xung quanh anh. Ba Tử tưởng đó là cá nên nói với bạn bè rằng ở dưới nước có một con cá lớn, nếu bắt được nó thì buổi tối có thể nướng cá. Thật lạ lùng, ba người còn lại đều nói rằng họ không nhìn thấy con cá nào, và cũng không mang theo dụng cụ câu cá, nên sẽ không bắt được cá lớn.

Nhưng Ba Tử lại có cảm giác rất rõ ràng: con cá ấy vẫn đang chuyển động qua lại ngay bên cạnh, nhưng dẫu làm cách nào anh cũng không bắt được. Anh liền bơi theo cảm tính, mong sẽ có thể bắt được con cá này. Trong lúc mơ màng anh đã bơi đến giữa hồ, nhóm bạn đều hét lên lòng hồ rất sâu và gọi anh quay lại. Nhưng nào ngờ Ba Tử vẫn mạo hiểm tính mạng của mình.

Lúc này, ý muốn bắt cá trong não của Ba Tử đột nhiên biến mất, anh cũng ý thức được nguy hiểm nên quay người bơi vào bờ. Nhưng có một chuyện kỳ dị đã xảy ra, Ba Tử phát hiện lực cản bơi trở về tăng lên gấp mấy lần, anh bơi thế nào cũng căn bản không di chuyển, đạp nước cũng rất nặng. Đột nhiên, có cái gì đó giống như cỏ nước quấn quanh mắt cá chân anh, và kéo chân anh về phía giữa hồ.

Ba Tử kinh hoàng, cao giọng tri hô bạn bè đến cứu. Lúc nhìn thấy những người bạn bơi về phía mình, Ba Tử đã ngất xỉu. Khi tỉnh dậy, anh đã nằm trong bệnh viện. Đây là những gì anh ấy kể với gia đình và bạn bè về chuyến đi tới âm phủ sau khi bất tỉnh.

Ba Tử kể rằng, sau khi ngất đi, anh đến một nơi có bầu trời màu đỏ, dưới chân là một con đường đất, thỉnh thoảng lại có xe ngựa chạy qua, hầu hết đều là những lão nhân với vẻ mặt mơ hồ, và y phục của họ cũng không phải là thứ mà người hiện đại mặc.

Ba Tử tưởng mình đang mơ, nhưng khi nhìn thấy bọn họ ngồi trên xe ngựa tiến về phía trước, anh không khỏi tò mò, hỏi họ sẽ đi đâu và có thể đưa anh đi cùng không. Một người đàn ông ngồi trên xe ngựa mời anh ngồi phía sau. Sau khi lên xe, Ba Tử hỏi bọn họ đi đâu, ở đây là đâu, nhưng không ai lên tiếng.

Không biết đã đi mất bao lâu, nhưng họ đã đến một nơi tương tự như phủ nha thời cổ đại, mọi người đều xuống xe. Sau đó, họ lần lượt bước vào phủ nha, cách bài trí trong đó tương tự như phòng xử án nơi phạm nhân thường bị thẩm vấn trong phim truyền hình cổ trang, phía trên họ có một quan viên có bộ râu rậm rạp rất đáng sợ.

Trước mặt Ba Tử là một bà lão và một ông già khoảng 60 tuổi đều đang quỳ dưới đất. Viên quan có râu đang lật giở cuốn sổ nhỏ trên tay, đọc khoảng hai phút, rồi nói với ông già đang quỳ: “Khi ngươi 35 tuổi, ngươi đã bán hai đứa con, khiến gia đình không thể được đoàn viên. Bình thường ngươi cũng làm nhiều việc xấu, ngươi sẽ bị phạt làm du quỷ trong 60 năm, sau đó sẽ chuyển sinh thành một con ruồi.” Ông già nghe xong, vội vàng nói: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi”, sau đó bị lại quỷ kéo đi.

Ba Tử cảm thấy bối rối, đến lúc này anh mới ý thức rằng có điều gì đó không bình thường: Đây là đâu? Dương gian hay địa phủ? Lẽ nào mình đã chết rồi sao?

Chính lúc anh đang không biết nên làm gì thì vị thượng quan có bộ râu dài – cũng chính là Diêm Vương – lớn tiếng nói: “Người tiếp theo!”.

Bà lão trước mặt Ba Tử đi đến giữa công đường và quỳ xuống. Diêm Vương lại lật giở vài trang sách rồi phán: “Nhà ngươi bình sinh không làm việc xấu cũng không làm việc tốt gì, vậy ngươi có thể trực tiếp đầu thai thành một người bình thường”.

Bà lão vừa đi khỏi liền đến lượt Ba Tử. Ba Tử vội tiến lên hai bước và quỳ xuống, anh cũng không quên hỏi Diêm Vương rằng mình đang ở đâu? Có phải đã chết rồi không?

Anh còn thanh minh rằng bản thân chưa từng làm việc gì xấu, hơn nữa còn cứu vài mạng người. Diêm Vương trừng mắt nhìn không cho anh nói, sau đó ngài kiểm tra sổ sách.

Một lúc sau, Diêm Vương ngẩng đầu nhìn Ba Tử, kêu một minh lại (quan sai nhỏ ở âm phủ) bên cạnh kiểm tra xem có nhầm lẫn gì hay không, bởi vì Ba Tử vẫn còn thọ mệnh thêm 50 năm.

Ba Tử trong lòng lo lắng, hỏi Diêm Vương mình đang ở đâu? Có phải đã chết rồi không? Diêm Vương lần này đã trả lời anh, nói cho anh biết hiện tại đang ở dưới âm phủ, xác thực đã chết, nhưng vì năm ngoái (2021) cứu được năm người nên được gia tăng 50 năm tuổi thọ.

Đang nói, thì minh lại được cử đi điều tra cũng quay lại xác nhận, quả thực đã phạm sai lầm, Ba Tử có thể sống thêm được năm mươi năm, nhưng đã bị thứ gì đó trong nước làm hại. Khi Diêm Vương nghe được điều này, ông lập tức yêu cầu minh lại xóa ký ức của anh và tống anh trở lại dương gian ngay, vì nếu thời gian quá lâu, thì anh không thể quay trở lại.

Viên thư lại tuân lệnh và đưa Ba Tử rời khỏi âm phủ. Đến cửa nha môn, viên thư lại đưa Ba Tử lên xe ngựa, rồi ông đánh xe quay trở lại con đường mòn với bầu trời màu đỏ sẫm lúc trước. Đi được một đoạn, ông căn dặn Ba Tử hãy uống chút nước trong bầu hồ lô, sau đó xuống xe đi thẳng về phía trước, nhớ là không được quay đầu lại, như thế mới có thể trở về.

Tới con đường đất, viên thư lại nói một tiếng: “Đến rồi”. Ông ra hiệu cho ngựa dừng chân và lấy ra bầu hồ lô đeo ở thắt lưng, rồi lại lấy từ đâu ra một chiếc bát rồi rót nước đưa cho Ba Tử. Ba Tử vừa nghe thấy hai chữ “đến rồi” liền vội vàng nhảy xuống và chạy thục mạng về phía trước, mặc kệ người phía sau la hét kêu trời.

Ba Tử mở mắt và phát hiện bản thân đang nằm trong phòng cấp cứu, các bác sĩ vẫn đang đi đi lại lại không ngừng. Một bác sĩ thấy anh mở mắt liền reo lên: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi!”.

Nhưng Ba Tử vẫn toàn thân bất động, thứ duy nhất có thể cử động là mắt. Rất nhanh anh lại ngủ thiếp đi.

Đến khi tỉnh lại thêm lần nữa, anh nhìn thấy em dâu của mình. Em dâu nói rằng: “Anh suýt chút nữa đã bị chết đuối rồi, khi anh được đưa lên bờ thì trong bụng toàn là nước, bệnh viện phải cấp cứu cả ngày trời mới cứu được anh sống lại”.

Sau đó, Ba Tử liền kể lại những trải nghiệm ở Âm phủ nhưng không ai tin, họ đều cho rằng anh mê sảng. Mặc dầu vậy Ba Tử vẫn tin chắc đó không phải là mộng. Bởi vì vào tháng 7/2021 khi Trịnh Châu gặp họa lũ lụt, anh đã cứu ba em nhỏ, một học sinh trung học và một người chị trong tàu điện ngầm, đếm lại vừa đúng là năm người.

Là thế hệ sinh sau năm 1990, Ba Tử thuộc lớp người không dễ dàng tin vào những chuyện tâm linh. Nhưng anh lại chắc chắn rằng cuộc du hành đến Âm phủ là hoàn toàn có thực. Câu chuyện vừa kỳ lạ vừa chân thực ấy nói với chúng ta rằng:

  • Chết không phải là hết: Con người chết đi chẳng qua chỉ là sự tử vong của thân thể xác thịt, nhưng linh hồn (tức nguyên thần) thì không chết. Phật gia vẫn giảng: “Nguyên thần bất diệt”, nguyên thần tồn tại trong không gian khác, chỉ có điều cặp mắt của con người không thể nhìn thấy được mà thôi.
  • Luật nhân – quả là có thật: Rất nhiều điều mà cổ nhân vẫn giảng, như: thế giới bên kia, âm phủ, Diêm Vương, sách Sinh tử… đều tồn tại chân thực. Sau khi chết con người sẽ phải tiếp nhận thẩm phán, “thiện có thiện báo, ác có ác báo”. Thiện niệm hay ác niệm của con người đều được ghi chép trong sổ sách, một chút cũng không sai sót.
  • Luân hồi là điều tồn tại chân thực. Con người có thể chuyển sinh thành người, cũng có thể chuyển sinh thành động vật, thực vật hay các sinh vật khác, ấy là tùy vào nghiệp lực luân báo của mỗi người.
  • Canh Mạnh Bà (còn gọi là canh Mê Hồn) là tồn tại chân thực. Một số người sau khi chuyển sinh hoặc hoàn dương có khả năng nhớ được tiền kiếp hoặc các tình huống sau khi chết, ấy là vì họ đã không uống canh Mạnh Bà.
  • Vận mệnh của con người sớm đã được an bài, nhưng những người làm việc đại thiện sẽ có thể cải mệnh, ví dụ như được tăng thêm tuổi thọ.
  • Thần Phật đều có thật: Nếu âm phủ và Diêm Vương đều tồn tại chân thực thì hiển nhiên Thần Phật cũng không phải là hư vọng. Con người sống trên đời thì nên có tín ngưỡng, có niềm tin. Tin vào Thần Phật, làm theo lời Phật dạy chính là phước báu lớn nhất của đời người.

Có người nói, rất có thể ông Trời đã an bài để Ba Tử không uống canh Mạnh Bà, đem câu chuyện của anh kể lại cho thế gian. Trong thời đại mà nhân loại chỉ tin vào thuyết tiến hóa, tin rằng bản thân là từ khỉ biến thành, thì những trải nghiệm chân thực của Ba Tử chính là dẫn chứng sống động nhất để chúng ta nhìn nhận lại, và tìm lại nguồn gốc cao quý của bản thân mình.

Nghi Vân (Theo Lưu Hiểu – Epoch Times)

0 02 06 7a8e7c26263eb19895fd6e7ea5810bc4377617d6d25f58ba8ace479939bdb4e6 f8bf3e371044933a

Xem thêm:

Chữ “神” (Thần) bí ẩn trên núi Thạch Bi – Thanh Hoá

Có câu “Nhân tâm sinh nhất niệm, đất trời đều thấu tỏ”

Nhân quả báo ứng: tổ tiên tạo nghiệp nặng để họa cho con cháu đời sau

Tân Thế Kỷ *Truyền Thống – Nhân Văn – Trung Thực*

Xem thêm

- Quảng cáo -spot_img

Xem nhiều