“Ấn Độ sẽ là quốc gia có nguy cơ cao nhất bị tấn công bằng vũ khí sinh học Ebola”.
Kể từ đợt bùng phát Ebola đầu tiên trên thế giới ở Zaire vào năm 1976, những người đứng đầu vũ khí sinh học trên thế giới đã nhận ra tầm quan trọng của việc khai thác khả năng “gây chết người 80%” của loại virus này.
Người hàng xóm của Trung Quốc, Liên Xô, có thể đã đi chệch hướng đầu tiên khi cố gắng tạo ra một loại vũ khí sinh học mà họ gọi là Ebolapox. Loại vũ khí này “sẽ gây ra tình trạng xuất huyết và tỷ lệ tử vong cao do virus Ebola, khiến bạn mắc bệnh đậu mùa, cùng với rất nhiều bệnh khác.
Kenneth Alibek, cựu nhà khoa học trưởng và phó giám đốc thứ nhất của cơ quan chiến tranh sinh học Biopreparat thời Liên Xô, cho biết khả năng lây lan bệnh đậu mùa rất cao. Chương trình vũ khí sinh học này vẫn hoạt động cho đến những năm 1990 , ngay cả sau khi Liên Xô sụp đổ.
Trung Quốc có thể không thua Nga quá xa trong việc tìm cách khai thác tiềm năng của Ebola. Theo Tạp chí Quốc phòng Ấn Độ , “Năm 2003, Viện Hàn lâm Khoa học hùng mạnh của Trung Quốc tuyên bố tại Paris rằng họ muốn mua phòng thí nghiệm Mầm bệnh cấp 4 (P4), nơi có thể chứa đựng những loại virus nguy hiểm nhất (Ebola, coronavirus và H5N1, v.v.).”
Cùng năm đó, theo các tài liệu của Cơ quan Tình báo An ninh Canada (CSIS) được công bố cho Quốc hội Canada, nhà khoa học Trung Quốc, Khâu Hương Quả, đã bắt đầu làm việc tại Phòng thí nghiệm Vi sinh Quốc gia cấp 4 có mức độ bảo mật cao của Canada ở Winnipeg, nơi sẽ mang lại những đột phá quan trọng về Ebola cho quân đội Trung Quốc.
Vào năm 2012, CSIS tiết lộ rằng bà Khâu đang cộng tác với một cá nhân hoặc tổ chức “hợp tác chặt chẽ với PLA [Quân đội Giải phóng Nhân dân] để tiếp thu các công nghệ của phương Tây”. Vào năm 2013, các quan chức của Học viện Khoa học Quân y Trung Quốc (AMMS), nổi tiếng với “sự phát triển vũ khí sinh học”, đã đề cử bà Khâu cho “giải thưởng hợp tác quốc tế” của Trung Quốc vì công việc ở Canada “cung cấp cho phía Trung Quốc gen Ebola”. Và trình tự này, “đã mở ra cánh cửa thuận tiện cho Trung Quốc,” (The Epoch Times).
Các sáng kiến về Ebola của Trung Quốc có trước hơn một thập kỷ xảy ra dịch Ebola ở Tây Phi năm 2014. Khi đó Ebola bùng phát trong nhận thức của công chúng với nỗi lo sợ về một dịch bệnh ở Hoa Kỳ và Châu Âu khiến thế giới chú ý. Hơn nữa, trong số tất cả các mầm bệnh chết người được nghiên cứu, Ebola là “hàng đầu” trong “tâm trí” của bà Khâu.
Dany Shoham, một chuyên gia về chương trình chiến tranh sinh học của Trung Quốc , người Israel, người đã mô tả nghiên cứu về Ebola của bà Khâu là ưu tiên được theo đuổi với “sự chú ý tối đa”.
Khi dịch bệnh năm 2014 xảy ra, Trung Quốc nhanh chóng đặt mình vào vị trí trung tâm trong nỗ lực ứng phó của cộng đồng quốc tế, cung cấp 123 triệu USD cho quỹ 1 tỷ USD mà Liên hợp quốc yêu cầu để chống lại dịch bệnh – nhiều hơn hầu hết các nhà tài trợ truyền thống của phương Tây như Pháp và Canada, và nhiều hơn bất kỳ quốc gia nào so với bình quân đầu người (Liên Hợp Quốc).
Ngoài việc đóng góp bằng tiền mặt, Trung Quốc đã tối đa hóa khả năng ghi lại tiến trình chết người của virus Ebola trong thời gian thực, tiếp nhận bệnh nhân để theo dõi, tiến hành xét nghiệm và thu thập mẫu Ebola bằng cách đưa hơn 1.000 chuyên gia y tế và kiểm soát dịch bệnh từ các cơ quan như Trung Quốc đến. Gồm cả Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh, cùng với các thiết bị y tế, phòng thí nghiệm di động và xe cứu thương.
Sự kết thúc của dịch bệnh Tây Phi năm 2016 không làm chấm dứt sự tập trung của quân đội Trung Quốc vào virus Ebola. Thay vào đó, trọng tâm chuyển sang Canada, nơi bà Khâu được khen ngợi vào năm đó vì đã hợp tác với Giám đốc Học viện Khoa học Quân y Trung Quốc. Nhiều lời khen ngợi hơn đến từ Thiếu tướng Trần Vĩ, người đứng đầu cuộc nghiên cứu của quân đội Trung Quốc về an toàn sinh học, phòng thủ sinh học và khủng bố sinh học.
Thiếu tướng Trần, được mệnh danh là “Chiến binh sói” và được báo chí Trung Quốc mô tả là “chuyên gia hàng đầu của quốc gia” về phòng thủ vũ khí sinh học và hóa học. Ông đã tuyên bố rằng bà Khâu “đã sử dụng Phòng thí nghiệm an toàn sinh học cấp 4 của Canada làm căn cứ để hỗ trợ Trung Quốc để cải thiện khả năng chống lại các mầm bệnh có khả năng gây bệnh cao… và đã đạt được những kết quả rực rỡ.”
Theo yêu cầu của bà Khâu, các chủng vi rút Ebola đã được chuyển từ phòng thí nghiệm Winnipeg đến Trung Quốc vào năm 2019.
Trung Quốc khó có thể phát triển khả năng chống Ebola để bảo vệ người dân của mình. Trung Quốc có ít hoặc không có nguy cơ bị ảnh hưởng bởi dịch Ebola và cũng không có tiền sử mắc bệnh Ebola.
Cả Hoa Kỳ, vốn coi Trung Quốc cộng sản là mối đe dọa quân sự số 1, cũng không phải là mục tiêu gần gũi của chế độ Trung Quốc.
Các nhà dịch tễ học thường đồng ý rằng thế giới phát triển ít có nguy cơ xảy ra dịch bệnh vì Ebola tương đối dễ ngăn chặn một khi dịch bệnh xảy ra. Cơ sở hạ tầng tiên tiến về vệ sinh và xử lý nước thải của phương Tây, cùng với các cơ sở chăm sóc sức khỏe rộng khắp và các biện pháp kiểm soát theo dõi và kiểm dịch, không cung cấp mảnh đất màu mỡ có khả năng cho phép Ebola phát triển mạnh.
Đài Loan, “cái gai trong mắt” của ĐCS Trung Quốc ở phía Đông, cũng khó có thể trở thành mục tiêu tấn công của dịch Ebola do cơ sở hạ tầng y tế vượt trội. Hệ thống chăm sóc sức khỏe của Đài Loan được cho là xếp hạng số 1 trên thế giới và có kỹ năng ngăn chặn đặc biệt.
Theo ông Shoham, Ấn Độ, quốc gia ở phía nam của Trung Quốc, nơi có dân số đông, và các khu vực có cơ sở hạ tầng khó khăn là nơi rất dễ bị ảnh hưởng bởi dịch Ebola. Quan điểm của ông giống với quan điểm của Peter Piot, người đồng phát hiện ra Ebola năm 1976 – người đã tuyên bố trong trận dịch năm 2014 rằng đợt bùng phát Ebola sẽ “đặc biệt thách thức” đối với Ấn Độ. Và nghiên cứu sinh tiến sĩ Nikhil Pandhi của Đại học Princeton, cũng đã vạch ra rõ ràng những điểm yếu của Ấn Độ ở vùng Hindustan.
Hiện tại Ấn Độ vẫn chưa giải quyết được lỗ hổng hệ thống của mình đối với Ebola – một thất bại đặc biệt rõ ràng do sự giằng co xung đột kéo dài hàng thập kỷ giữa quân đội hai nước. Đã có thể rút ra bài học về đại dịch COVID-19, nơi hơn ai hết Trung Quốc biết rằng các tác nhân sinh học của họ có thể tấn công kẻ thù mà không cần bắn một phát nào.
Một bài vết của tác giả Patricia Adams – Patricia Adams là nhà Kinh tế học và Chủ tịch của Quỹ nghiên cứu thăm dò năng lượng và thăm dò quốc tế, một tổ chức nghiên cứu độc lập ở Canada và trên thế giới.
Bà là nhà xuất bản của các dịch vụ tin tức trên internet Thăm dò Tam Hiệp và Nợ xấu trực tuyến và là tác giả hoặc biên tập viên của nhiều cuốn sách. Sách và bài viết của cô đã được dịch sang tiếng Trung Quốc, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Bengali, tiếng Nhật và tiếng Bahasa Indonesia ([email protected])
(Quan điểm thể hiện trong bài viết này là ý kiến của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của Tân Thế Kỷ.
Bài viết được công bố lần đầu tiên trên The Epoch Times vào ngày 01/4/2024).
Xem thêm: