Những phát hiện gần đây về Mặt Trăng đã cho con người có một cách nhìn khác: “Mặt Trăng không phải sản phẩm của tự nhiên, nó chỉ là một sản phẩm được con người tạo ra từ một nền văn minh tiền sử”. Nghiên cứu gần đây cũng cho thấy Mặt Trăng đang rời xa Trái Đất, một ngày nào đó chúng ta sẽ mất nó.
Quỹ đạo Mặt Trăng hình tròn
Theo Wikipedia Mặt Trăng là vệ tinh tự nhiên duy nhất của Trái Đất. Với độ sáng ở bầu trời chỉ sau Mặt Trời. Mặt Trăng đã được con người biết đến từ thời tiền sử. Mặt Trăng có hình cầu với chiều rộng bằng khoảng 27% Trái Đất và khối lượng bằng khoảng 1,23% Trái Đất. Bề mặt Mặt Trăng chứa nhiều khoáng silicat và không có khí quyển, thủy quyển, hay từ quyển đáng kể.
Quỹ đạo của các vệ tinh tự nhiên thông thường đều có hình elip, nhưng quỹ đạo Mặt Trăng lại là hình tròn, với bán kính quỹ đạo là 380 nghìn km. Chúng ta đều biết chỉ có quỹ đạo vệ tinh nhân tạo của Trái Đất là hình tròn. Điều này đặt ra câu hỏi lớn cho con người: Phải chăng Mặt Trăng chính là một vệ tinh nhân tạo khổng lồ?
Mặt Trăng là “vệ tinh” quá lớn
Theo phát hiện của các nhà khoa học, “vệ tinh” Mặt Trăng so với vệ tinh của các hành tinh khác là lớn hơn rất nhiều. Theo số liệu đo đạc cho thấy, đường kính Trái Đất là 12,756 km, còn đường kính Mặt Trăng là 3,467 km, bằng khoảng 27% đường kính Trái Đất. Còn đường kính của vệ tinh của các hành tinh khác đều chưa từng vượt quá 5% so với hành tinh mẹ, nhưng Mặt Trăng lại bằng 27%, điều này cho thấy Mặt Trăng không phải một thiên thể tự nhiên thông thường.
Đường kính Mặt Trăng bằng 1/395 đường kính Mặt Trời, còn tỷ lệ khoảng cách giữa Mặt Trăng và Trái Đất so với giữa Trái Đất và Mặt Trời là 1/395. Tỷ lệ này sẽ tạo ra một hiệu ứng thú vị, nếu chúng ta đứng trên Trái đất mà nhìn lên thì sẽ thấy Mặt Trăng và Mặt trời có kích thước tương đương nhau. Điều này được các nhà thiên văn học nhìn nhận là bất thường và khó có thể tìm thấy trường hợp tương tự trong Hệ Mặt Trời.
Mặt Trăng sẽ luôn hướng một mặt duy nhất về Trái Đất khi đang quay. Đây là điều rất khó hiểu từ góc độ thiên văn học, vì quỹ đạo quay đồng bộ này cần có sự tính toán vô cùng chuẩn xác. Hơn nữa, không ai biết Mặt Trăng quay quanh Trái Đất bao lâu nhưng chỉ một chút sai lệch thì hiện tượng này không xảy ra, nhưng đến nay hiện tượng này vẫn được duy trì.
Mặt Trăng chỉ quay một mặt hướng về phía Trái Đất
Mặt Trăng có 2 chuyển động tương đối: chuyển động tự quay và chuyển động quay quanh Trái Đất. Thời gian Mặt Trăng tự quay vừa bằng thời gian nó quay quanh Trái Đất là 27,3 ngày. Cho nên khi Mặt Trăng quay quanh Trái Đất được 1 góc thì nó cũng tự quay quanh mình được 1 góc như thế. Nếu Mặt Trăng quay quanh Trái Đất được 1 vòng thì nó cũng vừa tự quay xong 360 độ. Vì thế nó chỉ có 1 mặt hướng về Trái Đất còn 1 mặt luôn quay lưng với Trái Đất.
Trước đây giới thiên văn dự đoán mặt sau của Mặt Trăng cũng tương tự như mặt chính, đều có rất nhiều miệng núi lửa và biển dung nham, nhưng hình ảnh do phi thuyền không gian gửi về lại cho thấy mặt sau của Mặt Trăng có nhiều hố vực gập ghềnh, có rất nhiều miệng núi lửa nhỏ cùng những rặng núi, nhưng có rất ít biển dung nham.
Các nhà khoa học hiện vẫn chưa giải đáp được sự khác biệt giữa hai mặt của Mặt Trăng. Về lý mà xét, Mặt Trăng là tinh thể tự nhiên trong vũ trụ, trong thời gian tồn tại lâu dài như thế, cơ hội bị thiên thạch rơi vào ở các mặt là như nhau, vậy tại sao lại có sự khác biệt to lớn giữa hai mặt như vậy?
Điều ngạc nhiên là vào mấy ngàn năm trước, người Maya không thể nhìn thấy mặt sau của Mặt Trăng, sao có thể khắc họa lại mặt sau của Mặt Trăng trên cửa đền Mặt Trăng của họ. Lẽ nào người Maya cũng có khoa học tiến bộ và họ từng bay vào vũ trụ?
Mặt Trăng là quả cầu kim loại rỗng
Để nghiên cứu thành phần cấu tạo bên trong Trái Đất, các nhà khoa học thường dùng sóng địa chấn và để nghiên cứu thành phần cấu tạo của Mặt Trăng, các nhà khoa học cũng áp dụng phương pháp tương tự. Tính từ năm 1969 trở lại đây, nước Mỹ đã 8 lần phóng phi thuyền vũ trụ lên Mặt Trăng.
Năm 1969, các phi hành gia trên tàu Apollo 12 đã tạo ra một va chạm trên bề mặt Mặt Trăng để có thể đo đạc sóng địa chấn. Mặt Trăng “rung lên” đến hơn 55 phút. Chấn động từ nhỏ rồi lớn dần lên, và duy trì ở cường độ lớn nhất trong khoảng 8 phút, sau đó biên độ sóng yếu dần rồi mất hẳn. Quá trình này diễn ra khoảng 1 tiếng.
Người phụ trách nghiên cứu địa trấn là Maurice nhận định rằng: “Địa chấn giống như khi ta gõ vào cái chuông nhà thờ. Sóng địa chấn từ tâm địa chấn truyền ra xung quanh bề mặt ngoài Mặt Trăng, thay vì hướng vào bên trong tâm Mặt Trăng, điều này tương tự như hiện tượng diễn ra với một khối cầu kim loại rỗng” . Qua đó, có thể thấy Mặt Trăng rỗng ruột, và bề mặt bên ngoài chỉ là lớp vỏ.
Tốc độ truyền dao động bên trong Mặt Trăng là tương đương với tốc độ truyền dao động của kim loại, từ đó các nhà khoa học phòng đoán rằng phần trong của Mặt Trăng có một lớp vỏ kim loại, trên lớp vỏ này được che phủ bởi một tầng đá lỏng lẻo có độ dày từ 10 – 20 dặm Anh.
Bên trong Mặt Trăng có lớp vỏ rất cứng
Các nhà khoa học cho rằng, các hố trên Mặt Trăng hình thành sau khi va chạm với thiên thạch và sao chổi. Nhưng hố thiên thạch trên Mặt Trăng rất kỳ lạ, chúng “rất nông”, hố sâu nhất như Gagrin Crater cũng chỉ sâu khoảng 4 dặm, nhưng đường kính của nó lại lên đến 186 dặm. Các nhà khoa học ước tính rằng với đường kính 186 dặm, độ sâu của nó nên phải là 700 dặm, nhưng trên thực tế độ sâu của hố GagrinCrater chỉ vỏn vẹn bằng 12% đường kính của nó.
Các nhà khoa học không thể lý giải được hiện tượng này và chỉ có thể giả định rằng, có tồn tại một kết cấu vật chất rất cứng 4 dặm sâu bên dưới bề mặt Mặt Trăng mà thiên thạch không thể xuyên qua. Vì thế cái hố va chạm mới nông như vậy. Liệu kết cấu vật chất cứng này có phải là một lớp vỏ kim loại không?
Trên Mặt Trăng có nhiều kim loại hiếm thấy trên Trái Đất
Điều kỳ lạ là các hố thiên thạch trên Mặt Trăng chứa rất nhiều dung nham. Và những dung nham này có bao hàm những nguyên tố kim loại hiếm thấy trên Trái Đất như titan, crôm, yttrium… Đây đều là những kim loại rất cứng, có khả năng chịu nhiệt cao, và không thể bị ăn mòn.
Nếu muốn làm nóng chảy những nguyên tố kim loại này sẽ phải cần đến mức nhiệt độ từ 2 ~ 3 nghìn độ C trở lên, nhưng trên thực tế Mặt Trăng là một “tinh cầu lạnh lẽo hoang vắng”, ít nhất 3 tỷ năm qua không có núi lửa hoạt động. Vậy tại sao trên Mặt Trăng lại có nhiều nguyên tố kim loại nóng chảy ở mức nhiệt độ cao đến thế?
Sau khi phân tích 380kg mẫu đất trên mặt trăng được các phi hành gia mang về, các nhà khoa học phát hiện trong thành phần của nó có chứa hai kim loại sắt và titan. Đây đều là những quặng kim loại tinh khiết không thể tìm thấy trong tự nhiên. Câu hỏi đặt ra là kim loại này đã được ai tạo ra và tạo ra vào thời điểm nào?
Mặt Trăng có mùi khói thuốc súng
Theo thông tin vào năm 2006, trên trang web của Cục Hàng không Liên bang Mỹ, các phi hành gia đã quan sát thấy bụi trên Mặt Trăng có nhiều vật chất dính với thành phần cấu tạo rất phức tạp, hơn nữa có mùi khá kỳ lạ.
Mỗi phi hành gia Apollo đều từng ngửi thấy mùi này, và mỗi lần đi bộ trên Mặt Trăng họ đều mang bụi Mặt Trăng về. Đó là một loại vật chất hơi dinh dính, có thể bám vào những đôi giày, găng tay và các bề mặt tiếp xúc khác. Chỉ cần các phi hành gia tháo mũ và bao tay ra, thì họ liền có thể ngửi thấy “mùi Mặt Trăng” là lạ.
Phi hành gia Jean Cernan của “Apollo 17” nhận xét như sau về bụi mặt trăng: “Nó tỏa ra mùi khói thuốc nổ!” Còn Phi hành gia “Apollo 16” là Charlie nói: “Đối với tôi, bụi Mặt Trăng có mùi lẫn vị rất giống thuốc súng. Mùi của nó giống như thể ai đó vừa bắn súng cacbin (đọc là cạc bin) ở đây”.
Thế nhưng khi họ trở về Trái Đất thì bụi Mặt Trăng không còn lưu lại một chút mùi hương. Trong nhiều năm, các nhà khoa học vẫn chưa thể tìm ra lời giải cho vấn đề bụi Mặt Trăng.
Các ngọn tháp bí ẩn trên Mặt Trăng
Ngày 4/2/1996, tàu vũ trụ không người lái Luna của Liên Xô cũ đã đổ bộ lên “Imbrium ” – một địa điểm trên Mặt Trăng do các nhà khoa học đặt tên, và chụp được hai kết cấu hình tháp có độ lớn tương đương. Tiến sĩ Ivan Ivanov nói: “Chúng phản xạ ánh sáng rất mạnh. Từ độ dài của bóng, ước tính kết cấu đó có độ cao bằng một tòa nhà 15 tầng”.
Ngày 20/11/1966, tàu thăm dò quỹ đạo số 2 của Mỹ đã chụp được một cấu trúc hình kim tự tháp từ độ cao 46 km, và các nhà khoa học ước tính nó có độ cao từ 15 đến 25 mét, với màu sắc nhạt hơn nham thạch và đất ở xung quanh, cho thấy đây không phải cấu trúc hình thành trong tự nhiên. Nếu những kết cấu hình tháp phản xạ ánh sáng này do một chủng loại sinh vật thông minh thời xưa tạo ra, thì mục đích của nó là gì?
Mặt trăng đang rời xa Trái đất, chúng ta có nguy cơ mất mặt trăng
Các nhà khoa học đã xác định tốc độ Mặt trăng trôi xa khỏi Trái đất với sự trợ giúp từ các tấm gương phản xạ mà NASA được đặt trên Mặt trăng trong các nhiệm vụ của Apollo. Trong hơn 50 năm qua, họ đã chiếu các chùm tia laze từ Trái đất vào những tấm gương này rồi đo thời gian các tia phản xạ được phát hiện. Sử dụng công thức tốc độ ánh sáng, họ đã ước tính rằng Mặt trăng đang dần rời xa Trái đất khoảng 3,8 cm mỗi năm, gần bằng tốc độ mọc móng tay, theo NASA.
Theo NASA, Mặt trăng đang di chuyển ra xa Trái đất do tác dụng hấp dẫn của hai vật thể này lên nhau. Sức hút của Mặt trăng kéo các đại dương trên Trái đất phình ra về phía nó, gây ra hiện tượng thủy triều. Ngược lại, lực hấp dẫn của Trái đất cũng gây ra hiệu ứng thủy triều tương tự trên Mặt trăng, làm cho vệ tinh này có hình dạng hơi giống quả bóng bầu dục.
Lực hấp dẫn từ chỗ phình thủy triều của Trái đất tác dụng lên Mặt trăng. Trong khi đó, các đại dương trên Trái đất bị dịch chuyển do lực hút Mặt trăng cũng gây ra ma sát trên bề mặt hành tinh này và làm chậm quá trình quay của nó, theo Madelyn Broome, một nhà vật lý thiên văn tại Đại học California, Santa Cruz, nói với Live Science.
Tất cả các lực này làm cho Mặt trăng ngày càng di chuyển ra xa Trái đất. Broome nói thêm rằng, khoảng 4,5 tỷ năm trước, “vào lúc ban đầu khi Mặt trăng được hình thành, tốc độ quay của Trái đất sẽ nhanh hơn đáng kể, với độ dài một ngày khoảng 5 giờ”.
Broome giải thích: “Vì Trái đất và Mặt trăng là một phần của cùng một hệ tương tác hấp dẫn, nên tổng động lượng góc phải được bảo toàn – không đổi – giữa hai vật thể. Động lượng góc mô tả năng lượng mà một vật đang quay chứa đựng. Nếu vật quay càng nhanh, thì nó càng có nhiều động lượng góc. Quay càng chậm thì càng ít”.
Tuy nhiên, Broome nói thêm “không chỉ tốc độ quay ảnh hưởng đến động lượng góc. Khoảng cách đến khối tâm hệ thống cũng quan trọng. Nếu các vật trong hệ càng xa khối tâm thì động lượng góc của hệ càng lớn. Càng gần thì động lượng góc càng bé”.
Broome cho biết, trong trường hợp của Trái đất và Mặt trăng, “khi Trái đất quay chậm lại, để động lượng góc được bảo toàn, thì phải có thứ gì đó làm tăng động lượng góc của hệ. Cái gì có thể làm tăng động lượng góc? Đó là một vật thể quay quanh quỹ đạo như Mặt trăng ngày càng rời xa”.
Trong khoảng 50 tỷ năm nữa, sự quay chậm lại của Trái đất sẽ khiến nó khóa thủy triều với Mặt trăng, để nó vĩnh viễn chỉ hiện thị một mặt cho Mặt trăng, Jean Creighton, giám đốc Cung thiên văn Manfred Olson tại Đại học Wisconsin-Milwaukee, nói với Live Science. Khi đó, Mặt trăng và Trái đất sẽ ngừng dịch chuyển ra xa nhau, Eric Klumpe, một giáo sư thiên văn học tại Đại học Bang Middle Tennessee, nói với Live Science.
Tuy nhiên, chỉ khoảng 5 tỷ năm nữa, khi Mặt trời bắt đầu chết, nó sẽ phồng lên thành một ngôi sao khổng lồ đỏ, “lúc đó hệ Trái đất-Mặt trăng gần như chắc chắn sẽ bị phá vỡ và hủy diệt”, David Trilling, chủ tịch Khoa Khoa học Thiên văn và Hành tinh tại Đại học Bắc Arizona, nói với Live Science.
Broome cho biết trong khoảng 5 tỷ năm nữa, nếu Mặt trăng tiếp tục trôi xa khỏi Trái đất với tốc độ như hiện tại, thì nó sẽ di chuyển thêm khoảng 189.000 km nữa và bị Mặt trời khổng lồ đỏ nuốt chửng.
Như vậy, Mặt trăng sẽ không rời khỏi Trái đất hoặc ngược lại. Thay vào đó, Mặt trời sẽ xóa sổ cả hai.
********
Các bằng chứng khảo cổ cũng đã cho thấy rằng, con người đã trải qua nhiều thời kì văn minh phát triển rực rỡ với trình độ khoa học cao, sau đó bị tàn lụi. Ngay cả trên Trái Đất, nhiều công trình xây dựng cổ đại cho đến nay vẫn còn là ẩn đố đối với các nhà khoa học.
Hàng loạt những bằng chứng đã phần nào cho thấy Mặt Trăng là sản phẩm nhân tạo. Quan điểm mới này xem ra khá mới mẻ và không nhận được sự hưởng ứng của giới khoa học chính thống, nhưng sẽ không là quá khó giải thích nếu chúng ta chịu tiếp nhận những quan niệm mới. Hơn nữa, nếu con người có thể thoát khỏi sự ràng buộc của cái khung khoa học đã được đặt định trong quá khứ, thì việc nghiên cứu khoa học mới có thể đột phá và phát triển lên tầm cao hơn.
Chân Tâm (t/h)
Tham khảo: NTDVN, DKN
Xem thêm: