spot_img
19 C
Vietnam
Thứ sáu,20 Tháng chín
spot_img

Vì sao nạn buôn bán phụ nữ tại Trung Quốc ngày càng trầm trọng?

(Tân Thế Kỷ) Bi kịch của người phụ nữ bị 8 con chồng buộc xích vào cổ và nhốt cả ngày trong căn lều tồi tàn tại huyện Phong, Từ Châu, tỉnh Giang Tô gây nên sự phẫn nộ mạnh mẽ trong dư luận Trung Quốc vào tháng 1/2022 đã dấy lên hồi chuông mạnh mẽ về nạn buôn bán phụ nữ tại đất nước này.

Tăng trưởng kinh tế và sự mở cửa của Trung Quốc không đồng nghĩa với việc phụ nữ được an toàn hơn. Ngày nay, nạn buôn người vẫn còn phổ biến ở Trung Quốc và những người nước ngoài cũng trở thành miếng mồi ngon của loại tội phạm này.

Nhiều cô gái khuyết tật bị ‘rao bán trắng trợn’ trên Internet

Chính quyền Trung Quốc lâu nay luôn bị cáo buộc là dung túng cho nạn buôn người, và vụ án “bà mẹ 8 con bị xích cổ ở Từ Châu” không được giải quyết tận gốc đã càng khiến những kẻ buôn người lộng hành. Gần đây, một lượng lớn các cô gái khuyết tật đã bị công khai “rao bán” trên mạng với danh nghĩa “tìm đối tượng kết hôn”, trong ảnh còn ghi rõ số “tiền sính lễ”.

NTD đưa tin, ngày 3/10, tài khoản “Cai Ge (Quanguo Xiangqin)”, nghĩa là “Anh Tài (Xem mắt Toàn quốc)”, trên mạng xã hội Kuaishou của Trung Quốc đã thu hút sự chú ý của đông đảo cư dân mạng Weibo khi đăng tải loạt ảnh của của các cô gái cùng lời giới thiệu “kết hôn chớp nhoáng”, “xem mắt trên toàn quốc”, “hỗ trợ đăng bài tìm đối tượng kết hôn”, v.v.

Theo bức ảnh chụp màn hình tài khoản Kuaishou nói trên do cư dân mạng đăng tải, địa chỉ IP của “Anh Tài” là ở Vân Nam.

Trong một thời gian dài, tài khoản này đã đăng video giới thiệu các cô gái “đi xem mắt”, nhiều người còn được ghi rõ giá “sính lễ” như 16 vạn tệ (khoảng 542 triệu VND), 12,6 vạn tệ (khoảng 427 triệu VND), v.v. Trong số đó có một lượng lớn các cô gái khuyết tật, một số bị câm điếc và một số bị thiểu năng trí tuệ. Có các trường hợp khác còn ghi rõ thông tin rằng “đã ly dị”, “cha mẹ đều đã mất”, hay “sẵn sàng kết hôn chớp nhoáng và lấy chồng xa”, v.v.

Một số người được giới thiệu là “20 tuổi”, nhưng xét về dáng người, ngoại hình và trang phục thì có vẻ như họ mới chỉ mười mấy tuổi, đang ở tuổi vị thành niên.

id103799270 002
Ảnh chụp màn hình video các cô gái được đăng trên tài khoản “Anh Tài (Xem mắt Toàn quốc)”.

Nhiều cư dân mạng Weibo nghi ngờ rằng đằng sau tài khoản này có thể là những kẻ buôn người công khai và họ đang buôn bán phụ nữ dưới chiêu bài “xem mắt, kết hôn”. Vì vậy, các cư dân mạng đã lần lượt báo cáo sự việc với Công an Vân Nam và các kênh truyền thông.

Theo phản ánh từ cư dân mạng, nhiều video liên quan trên nền tảng Kuaishou đã bị xóa, các tài khoản Kuaishou liên quan cũng bị đổi tên. Phản ứng của chủ tài khoản Kuaishou nói trên càng khiến cư dân mạng nghi ngờ.

Một số cư dân mạng chỉ ra rằng, trên nhiều nền tảng trực tuyến khác của Trung Quốc cũng có các tài khoản đang thực hiện hoạt động “kinh doanh” tương tự.

Bi kịch của những phụ nữ bị bán ở Trung Quốc

Hơn một nửa số phụ nữ bị bán ở Trung Quốc là người nước ngoài. Họ bị bán vào các động mại dâm hay làm vợ của những đàn ông nghèo vùng nông thôn.

Khoảng 1/5 phụ nữ bị bắt cóc là người khuyết tật, thường gặp nhất là những người mắc chứng bệnh tâm thần. Họ dễ trở thành mục tiêu vì ít có khả năng kháng cự. Có trường hợp, kẻ bắt cóc đã lừa người phụ nữ bị thiểu năng trí tuệ họ Song chỉ bằng một quả táo.

Người phụ nữ tâm thần đẻ 8 con bị chồng xích cổ nhốt trong nhà kho, cảnh sát điều tra mới phát hiện bi kịch đáng thương suốt 24 năm - Ảnh 1.
Người phụ nữ 8 con bị chồng xích cổ nhốt trong nhà kho chính là nạn nhân của nạn buôn người 24 năm trước (Ảnh Kenh14)

Phụ nữ nước ngoài chiếm 1/2 tổng số nạn nhân. Trong đó, đa phần là nạn nhân người Việt Nam. Lạ lẫm với môi trường xung quanh cùng bất đồng ngôn ngữ, họ rất khó trốn thoát hay tìm kiếm sự giúp đỡ.

Một phụ nữ người Việt cho biết lý do cô không thể rời đi là vì “không có tiền, không biết ngoại ngữ và không biết tìm đường về nhà”.

Một số ít kẻ buôn người nhắm đến mục tiêu là những phụ nữ hành nghề mại dâm, bắt cóc dưới chiêu trò thuê và trả phí dịch vụ từ họ.

Một phụ nữ Việt Nam đã bị bắt cóc bởi những kẻ buôn người giả danh khách hàng. Ngày hôm sau, cô bị đưa đến một khách sạn ở Trung Quốc và bị ép phục vụ mại dâm ở đó trong 3 năm.

Gần một nửa số nạn nhân sập bẫy khi tin lời dụ dỗ về một công việc béo bở hoặc lời môi giới hôn nhân.

“Anh ta nói sẽ đưa tôi đến Chiết Giang để làm công việc chế biến nấm đông cô, lương 600 nhân dân tệ một tháng”, “Họ bảo thuê tôi về làm vườn, với mức lương 30 tệ/ngày”, “Họ nói sẽ đưa chúng tôi tới nơi tốt hơn, có thể kiếm 500-600 tệ/tháng”, các nạn nhân cho biết.

Ba tình huống bắt cóc phổ biến nhất thường xảy ra ven đường, tại nhà nạn nhân hoặc nơi họ làm việc như chợ lao động hoặc nhà máy. Một số ít kẻ bắt cóc sẽ dùng bạo lực để cưỡng ép nạn nhân.

Những vụ bắt cóc tại nhà đa phần đều dưới danh nghĩa môi giới hôn nhân. Kẻ buôn người sẽ đưa theo “bà mối” để nói về mối quan hệ tiềm năng.

Các nghi phạm đều có lời biện hộ chung khi bị buộc tội như: “Tôi không nhận tội, tôi là người mai mối. Nếu làm người mai mối là có tội thì tôi nhận, còn tội buôn người thì không” hay “Tôi không có giao kèo trước. Đó chỉ là một cuộc giới thiệu hôn nhân, tôi không biết rằng đó là một vụ bắt cóc”.

Hầu hết nạn nhân đều bị khống chế, đe dọa hoặc bạo hành bằng lời nói. Nhiều người bị đánh đập và hãm hiếp.

Một nạn nhân đã cố bỏ trốn 2 lần. Cô nhớ lại người mua đầu tiên đã cưỡng hiếp, sau đó trói tay, cởi hết quần áo và bắt cô ra đứng ngoài trời tuyết để anh ta quay video.

Một số phụ nữ bị nhốt trong núi vài năm hoặc bị bắt ở trong chuồng cừu. Nhiều người bị đánh đập và hành hạ đến gãy xương.

Không thể chịu đựng được, cũng không có cách nào bỏ trốn, nhiều nạn nhân đã nghĩ đến con đường tuyệt vọng nhất. Vào tháng 9/2015, một nạn nhân họ Ma đã tự sát khi bị giam cầm.

Phần lớn phụ nữ bị bắt cóc không quen với kẻ buôn người. Trong trường hợp nạn nhân bị bán bởi người mà họ biết, đó thường là phụ nữ có vấn đề về tâm thần hoặc khuyết tật. Một người mẹ đã bán đứa con gái 17 tuổi bị tâm thần nhẹ của mình dưới chiêu bài “hôn nhân”.

Theo “Báo cáo tình hình buôn người năm 2021: Trung Quốc” của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, “Phụ nữ và các bé gái từ Nam Á, Đông Nam Á và một số quốc gia ở châu Phi bị cưỡng bức lao động giúp việc gia đình, cưỡng bức làm vợ lẽ dẫn đến ép buộc sinh con và là nạn nhân của buôn bán tình dục thông qua hôn nhân lừa đảo và cưỡng bức với đàn ông Trung Quốc”.

Thảm họa từ một chính sách khắc nghiệt

Dưới góc độ nhân khẩu học, buôn bán phụ nữ có thể là hậu quả của tình trạng mất cân bằng giới tính hay là “thiếu phụ nữ” ở Trung Quốc, xuất phát từ chính sách một con kéo dài hàng thập kỷ và tư tưởng “trọng nam khinh nữ”.

Chính sách một con của Trung Quốc bắt đầu năm 1980 sau khi dân số Trung Quốc tăng vọt từ khoảng 540 triệu lên 969 triệu trong giai đoạn 1949-1980. Các nhà chức trách cho rằng chính sách này là yếu tố then chốt trong việc hỗ trợ cho bùng nổ kinh tế quốc gia.

Ở các quốc gia khác, các chương trình kế hoạch hóa gia đình được thiết kế để khuyến khích các bậc cha mẹ sinh con với số lượng như mong muốn của họ. Tuy nhiên, ở Trung Quốc, các chương trình này bị đặt dưới sự kiểm soát chặt chẽ và có sự can thiệp của chính phủ, gồm cả việc phạt tiền đối với những người vi phạm và thường kèm theo cưỡng bức phá thai.

Chính sách này đã giới hạn đa số các cặp vợ chồng chỉ được phép sinh một con, với ít trường hợp ngoại lệ. Riêng bộ phận công nhân viên chức của các tổ chức nhà nước, gồm cả các trường đại học, sẽ có nguy cơ bị mất việc làm nếu họ có nhiều hơn một con.

Báo Pháp: Chính sách một con của Trung Quốc để lại hậu quả lâu dài

Nếu cha mẹ không nộp phạt, họ sẽ không được đăng ký cho đứa con thứ hai vào hộ khẩu, nghĩa là đứa bé không được công nhận là hợp pháp và sẽ không được tiếp cận với các dịch vụ xã hội như chăm sóc sức khỏe và giáo dục.

Wall Street Journal đưa tin, năm 2013, đạo diễn phim nổi tiếng Trương Nghệ Mưu cùng vợ là Trần Đình đã bị phạt 1,2 triệu USD vì có ba con.

Nhìn vào những khẩu hiệu từng được tuyên truyền, người ta có thể ngay lập tức cảm nhận được sự hà khắc của chính sách kiểm soát sinh đẻ ở Trung Quốc, chẳng hạn:

  • “Nếu một người phạm luật, cả làng sẽ bị triệt sản”,
  • “Thà có thêm một nấm mồ còn hơn có thêm một đứa trẻ”,
  • “Nếu không thắt ống dẫn tinh, thì sẽ bị phá nhà. Nếu không nạo thai, thì sẽ bị tịch thu bò và ruộng”. 

Bên cạnh việc cưỡng ép phá thai và phạt tiền từ phía Nhà nước, chính sách một con cũng dẫn đến hành vi phản ứng từ các gia đình, bao gồm cả phá thai để lựa chọn giới tính hay tàn nhẫn hơn là cố ý giết các bé gái sơ sinh. Nhiều bậc cha mẹ đã cố gắng cho con gái sơ sinh của mình một cơ hội sống sót bằng cách gửi chúng đến các tu viện Phật giáo.

Trong bộ phim tài liệu Girls in the Nunnery (tạm dịch: Những bé gái trong tu viện), nhà bất đồng chính kiến ​​người Trung Quốc Yao Cheng, một tình nguyện viên của Tổ chức Women’s Rights in China (tạm dịch: Quyền lợi cho phụ nữ ở Trung Quốc) có trụ sở tại New York, tiết lộ rằng hàng nghìn bé gái đã được nhận nuôi bởi hàng chục tu viện Phật giáo ở Đồng Thành, An Huy. “Những đứa trẻ sơ sinh được đặt vào trong một chiếc hộp giấy hoặc một cái giỏ có lót một tấm chăn”, ông nói. “Những cháu may mắn được các ni cô nuôi dưỡng, nhưng các ni cô chỉ đủ khả năng để nuôi một vài cháu, hầu hết những cháu bé bất hạnh đã bị chết cóng hoặc bị chó hoang cắn chết. Tất nhiên, nếu gia đình nào muốn nhận một bé gái làm con nuôi, các ni cô sẽ rất sẵn lòng”.

Không may thay, nỗ lực giúp đỡ các bé gái được nuôi trong tu viện tìm lại cha mẹ ruột đã khiến ông Yao chịu án phạt 22 tháng tù ở Trung Quốc vào năm 2013.

Theo ông Yao, trẻ sơ sinh Trung Quốc, dù trai hay gái, đều có thể trở thành nạn nhân của nạn bắt cóc và buôn người.

Một ngành siêu lợi nhuận

Nói chung, buôn người được định nghĩa là việc mua bán con người với mục đích lao động cưỡng bức, nô lệ tình dục, hoặc bóc lột tình dục đem lại lợi ích tài chính cho kẻ buôn người hoặc những người khác. Điều này có thể bao gồm việc kiếm cô dâu trong bối cảnh hôn nhân bị ép buộc, hoặc dùng để lấy nội tạng hoặc mô, bao gồm cả việc thay thế và loại bỏ trứng. Theo định nghĩa này, tình hình ở Trung Quốc phức tạp hơn nhiều khi có sự nhúng tay của ĐCSTQ.

Nhà hoạt động Yao Cheng đã tiết lộ rằng, theo thống kê của các tổ chức phi lợi nhuận của Trung Quốc, bao gồm cả Women’s Rights in China, ước tính có khoảng 70.000 đứa trẻ bị bắt cóc hàng năm, chưa tính đến những trẻ bị bỏ rơi. Những đứa trẻ đáng thương đó sau khi bị mua về sẽ trở thành cô dâu nhí – khi đứa trẻ đến độ tuổi thích hợp, sẽ phải kết hôn với một người trong gia đình đó, hoặc trở thành gái mại dâm, thậm chí là bị đưa đi mổ cướp tạng.

Ông Yao nhớ lại đã từng chứng kiến ​​ở Sán Đầu, Quảng Đông những chiếc giường dành cho các bé trai và bé gái bị đưa đến Đông Nam Á để mổ cướp nội tạng. Ông Yao nói rằng bất chấp tất cả các bằng chứng mà ông đã thu thập được, cảnh sát vẫn từ chối điều tra hoặc có bất kỳ hành động nào để trấn áp tội phạm.

Ông Yao nói rằng cảnh sát Trung Quốc chỉ giỏi trong việc truy bắt đối tượng “thù địch” của nhà nước, còn với nhóm buôn người thì họ không ra tay, bởi vì nhiều cảnh sát cũng tham gia vào các hoạt động phi pháp này, tạo thành một chuỗi công nghiệp siêu lợi nhuận. Ông cũng cho rằng các quan chức cấp cao trong ĐCSTQ đã chống lưng cho những kế hoạch vô nhân đạo này vì một số người trong số họ đã thực hiện cấy ghép nội tạng. “Tại sao nhiều cán bộ cao cấp của Đảng, được cho là sức khỏe yếu sau khi trải qua các cuộc chiến và những khó khăn gian khổ thời đầu, lại có thể sống đến độ tuổi 90-100?”, ông Yao đặt nghi vấn.

Những lời buộc tội của Yao không phải là vô căn cứ. Vào năm 2016, Hạ viện Hoa Kỳ đã thông qua H.Res.343, một mục trong nghị quyết thể hiện mối quan ngại về “bày tỏ quan ngại trước các báo cáo liên tục và đáng tin cậy về hoạt động thu hoạch nội tạng có hệ thống và được nhà nước bảo trợ từ tù nhân lương tâm của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa”.

Hạ nghị sĩ Eliot L. Engel phát biểu tại phòng họp Hạ viện: “Những cáo buộc này đặc biệt nghiêm trọng: Chính quyền các nhà tù Trung Quốc nhắm mục tiêu vào các tù nhân chỉ vì tín ngưỡng của họ và sau đó kiếm lời bằng cách buôn bán nội tạng của những tù nhân này. Tôi không thể tưởng tượng nổi điều gì kinh tởm hơn thế”.

Fox News vào năm 2019 đã đưa tin rằng sau 12 tháng đánh giá độc lập tất cả các bằng chứng hiện có, Tòa án Trung Quốc do Liên minh Quốc tế khởi xướng để Chấm dứt Nạn Lạm dụng Cấy ghép ở Trung Quốc (ETAC), đã công bố những phát hiện cuối cùng vào tháng Sáu. Tòa án nhấn mạnh rằng “thời gian chờ đợi nội tạng sẵn sàng cho cấy ghép là cực kỳ ngắn” và nhiều trang web thậm chí rao bán tim, phổi và thận – cho thấy một ngành công nghiệp theo nhu cầu.

“Cưỡng bức thu hoạch nội tạng đã được thực hiện trong nhiều năm và các học viên Pháp Luân Công đã là một nguồn cung cấp nội tạng và có lẽ là nguồn chính”, báo cáo kết luận, vén màn góc khuất về ngành công nghiệp cấy ghép đang phát triển với trị giá hơn 1 tỷ USD.

Chính quyền Trung Quốc (ĐCSTQ) khoe khoang trước cộng đồng quốc tế về hệ thống hiến tạng tự nguyện quy mô nhất ở châu Á. Tuy nhiên, các chuyên gia cho rằng người Trung Quốc xưa nay theo quan niệm truyền thống vốn không tự nguyện hiến tạng, và con số chính thức 10.000 ca ghép mỗi năm là báo cáo “khống so với số lượng thực” – khoảng 60.000–100.000 ca mỗi năm, con số được các nhà nghiên cứu đảm bảo.

Fox News bổ sung rằng, “Theo COHRC, [có những kẻ] đã kiếm được hàng núi tiền. Dữ liệu từ năm 2007 cho thấy các bệnh viện tính phí hơn 65.000USD cho một ca ghép thận, 130.000USD cho một ca ghép gan và hơn 150.000USD cho ghép phổi hoặc tim. Những bệnh nhân nguy kịch có thể phải trả mức giá cao hơn để nhận nội tạng “được hiến” nhanh chóng nhất”.

Sự im lặng đáng sợ

Khoảng 70 năm trở lại đây, thế giới càng nhìn thấy Trung Quốc là một đất nước quá nhiều tội ác, giả dối và vô cảm.

Quay trở lại câu chuyện gần đây của Yang, người mẹ tâm thần ở Từ Châu, người ta đã đặt ra nhiều nghi vấn về việc liệu bà có bằng lòng sinh 8 đứa con hay đã bị lạm dụng như một “máy đẻ”. Cư dân mạng bị kích động tới mức phẫn nộ bởi cách mà người chồng đối xử với bà và sự làm ngơ của chính quyền trong suốt thời gian dài.

Trong một đoạn video được lan truyền gần đây trên Internet, La Tường (Luo Xiang), một giáo sư luật Trung Quốc, đã giải thích những lỗ hổng pháp lý trong xét xử tội buôn người ở Trung Quốc. Ví dụ, theo luật pháp Trung Quốc, việc mua trái phép một con vẹt có mức án tối đa là năm năm tù, trong khi mua phi pháp một người phụ nữ chỉ có mức án tù tối đa là ba năm.

Một báo cáo gần đây của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ đã chỉ ra rằng Điều 241 Bộ luật Hình sự của Trung Quốc: “hình sự hóa việc mua bán phụ nữ hoặc trẻ em bị bắt cóc và quy định mức phạt tối đa là ba năm tù, giam giữ ngắn hạn hoặc trả tự do có kiểm soát”.

“Các hình phạt theo quy định này không đủ nghiêm ngặt; tuy nhiên, Điều 241 cũng quy định rằng nếu một cá nhân mua bán một phụ nữ hoặc trẻ em bị bắt cóc và sau đó ‘cưỡng ép quan hệ tình dục’, cá nhân đó sẽ phải đối mặt với các hình phạt bổ sung theo quy định về tội hiếp dâm của bộ luật hình sự”.

Sự tồn tại của luật pháp ở một mức độ nào đó có tác dụng khắc chế và trừng phạt tội phạm, song luật pháp cũng phải bó tay nếu tội phạm không bị phát hiện hoặc không bị lên án.

Vô cảm đã trợ thành một “căn bệnh” không thể cứu vãn trong xã hội Trung Quốc. Có rất nhiều ví dụ về việc người dân khi thấy người sắp chết và người gặp nguy hiểm thì thờ ơ bỏ đi, không cứu giúp. Nhiều người đang than thở về sự suy thoái đạo đức xã hội sau 70 năm ĐCSTQ nắm chính quyền. Ngày nay, xã hội Trung Quốc tôn thờ tiền bạc, rất nhiều người từ lâu đã quen với những vụ việc và tin tức thấy người tai nạn, nguy hiểm tính mạng mà không cứu giúp.

Câu chuyện của bé Vương Duyệt năm 2011 vẫn là nỗi ám ảnh đối với cộng đồng quốc tế. Bé Vương Duyệt khi đang chập chững đi trên một con phố hẹp của Phật Sơn ở tỉnh Quảng Đông, đã bị một xe hơi loại bảy chỗ tông phải và cán lên phần gần đầu của bé, khiến máu chảy lênh láng. Tài xế cho xe dừng lại vài giây rồi thản nhiên cho xe chạy tiếp và bánh xe sau lại nghiến nát một phần thân thể bé. Vài phút sau, một chiếc xe tải nhỏ tiếp tục cán nát đôi chân của Vương Duyệt. Đoạn video an ninh ghi lại cho thấy gần 20 người đang đi bộ hoặc lái xe qua bé gái vào thời điểm đó, một số hiếu kỳ nhìn chằm chằm cô bé trước khi bỏ đi. May thay, một phụ nữ nhặt rác đã nghe được tiếng kêu cứu của bé Duyệt và đưa bé vào bên đường. Đến lúc này, mẹ của bé, một công nhân nhập cư, mới phát hiện con mình gặp nạn.

Trong video, có thể thấy dường như Duyệt Duyệt đã gào khóc, ôm đầu, khẽ cử động tay chân và chảy rất nhiều máu. Mặc dù đã được đưa đến bệnh viện để điều trị nhưng bé đã bị thương quá nặng và qua đời sau hơn một tuần.

Theo Reuters đưa tin, cả hai tài xế nghiến qua bé gái đều đã bị bắt giữ, nhưng người dùng Internet cũng không ngừng chỉ trích sự vô tâm của những người đã bỏ mặc cô bé.

Một cư dân mạng đã bình luận: “Con người thời nay quá ích kỷ. Có rất nhiều người đi qua nhưng không ai giúp bé gái vì họ không muốn gặp phải rắc rối”. Lời bình này dường như đánh đúng vào thực trạng xã hội Trung Quốc, con người hết sức ích kỷ và luôn sợ phiền phức nếu giúp đỡ người khác.

Ở Trung Quốc ngày nay, hàng xóm có thể trở thành những người xa lạ và các thành viên trong gia đình thậm chí có thể biến thành kẻ thù.

Trang Minghui.org từng đưa tin về trường hợp của cô Dương Lệ Vinh, 34 tuổi, ở phố Bắc Môn, thành phố Định Châu, quận Bảo Định, tỉnh Hà Bắc. “Gia đình cô thường xuyên bị công an quấy rầy và đe dọa chỉ bởi vì cô tập Pháp Luân Công. Vào ngày 8 tháng 2 năm 2002, sau khi bị công an đột kích bất ngờ vào ban đêm, chồng cô Dương, là một người lái xe cho Phòng Tiêu chuẩn và Khí tượng, bị khủng hoảng tinh thần và sợ bị mất việc làm. Anh không thể chịu được những áp lực nặng nề từ phía chính quyền. Sáng sớm hôm sau, lợi dụng lúc cha mẹ già đi ra khỏi nhà, anh ta đã bóp cổ vợ mình cho đến chết. Cô Dương chết một cách bi thảm, bỏ lại một đứa con trai 10 tuổi. 

Ngay sau đó, chồng cô đi báo cáo sự việc với chính quyền, và công an lập tức đến hiện trường để khám nghiệm tử thi cô Dương, lúc đó vẫn còn ấm. Chúng mổ và lấy nhiều nội tạng ra khỏi thân thể cô, trong khi các bộ phận nội tạng vẫn còn nóng ấm và máu vẫn phun ra. Một nhân viên Sở Công an Định Châu nói “Đây không phải là khám nghiệm tử thi, mà là mổ sống!”.

Buôn người, phá thai để lựa chọn giới tính, giết trẻ sơ sinh và mổ cướp nội tạng tràn lan ở Trung Quốc là những vấn đề đáng báo động của một xã hội hiện đại đang dần mất đi linh hồn.

Ở xã hội Trung Quốc cổ đại, “ngũ thường” (Nhân Nghĩa Lễ Trí Tín) do Khổng Tử đề xướng là nền tảng cho đạo đức cá nhân và xã hội. Những nguyên tắc này đã giúp duy trì một nền văn hóa truyền thống với lòng trung thực, nhân ái, hòa hợp và khoan dung, những điều mà gần như đã bị mai một và bị hủy hoại trong xã hội cai trị bởi ĐCSTQ hiện nay.

Nghi Vân (t.h)

Theo NTD,  NTDVN, The BL

bang chung 1

Xem thêm:

Trung Quốc: Kẻ buôn trẻ em bắt đầu hành nghề bằng cách bán con ruột của mình

Những cách kéo dài tuổi thọ của các tỷ phú, chính trị gia khiến cộng đồng sốc nặng

Tân Thế Kỷ *Truyền Thống – Nhân Văn – Trung Thực*

Xem thêm

- Quảng cáo -spot_img

Xem nhiều