(Tân Thế Kỷ) – Nhân quả báo ứng, đây là quy luật bất biến của vũ trụ. Ai làm gì, dù là việc thiện hay ác, việc nhỏ hay lớn đều có báo ứng theo sau. Người làm việc sai trái đều phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa, những tội nghiệp đã tạo ra ấy, có khi còn liên lụy tới cả những đời con cháu sau này.
Vào triều Đại Thanh năm Càn Long, tại trường thi hương ở Giang Nam đã xảy ra một việc rất kỳ lạ. Năm ấy có một thí sinh họ Du đến từ Giang Âm (thuộc tỉnh Giang Tô, Trung Quốc ngày nay) vừa mới thi xong bài thi thứ nhất đã vội thu dọn hành lý chuẩn bị ra về. Mọi người đều cảm thấy kỳ lạ nên mới dò hỏi nguyên nhân tại sao, cậu ấy chỉ trả lời úp úp mở mở, nét mặt buồn bã.
Mọi người lại hỏi rõ thêm, khi này cậu thí sinh không cách nào né tránh được nên đành nói sự thật:
“Người cha quá cố của tôi nửa đời làm quan, sau khi giải nhiệm về nhà ông mắc chứng sợ hãi, chữa trị nhiều năm không khỏi. Trước khi lâm chung ông gọi anh em chúng tôi đến bên giường vừa khóc vừa dặn rằng: cha bình thường không làm việc gì trái với lương tâm, chỉ là khi làm huyện lệnh ở một huyện nọ do nhận hối lộ 2.000 lượng vàng nên đã giết lầm hai người, đây là đại tội, sẽ bị Thần linh trừng phạt bằng cách giết hết con cháu đời sau. Chỉ vì nhờ tổ tiên từng có công đức cứu người nên mới có thể giữ được một người con trai nối dõi tông đường, nhưng con cháu năm đời sẽ gặp cảnh khốn khó. Cha giờ đây không có phẩm đức cao tựa Thái Sơn, mà lại tạo tội nghiệt to lớn như biển, nên sẽ không thể thoát được khổ hình dưới địa ngục. Nếu con cháu ta không hiểu số mệnh mà vẫn muốn cầu công danh, thì chỉ khiến tội lỗi của ta nặng nề hơn, không làm tròn chữ hiếu. Anh em các con cần làm nhiều việc thiện, hãy tự mình thu xếp cho ổn thoả”.
Nói xong thì ông qua đời.
“Sau đó quả thật mấy người anh em của tôi lần lượt qua đời, chỉ còn lại mỗi mình tôi. Tôi đã hai lần tham gia kỳ thi hương, đều là do mực lem bài thi mà phải dừng lại. Hôm qua ở trường thi, tôi cảm thấy văn chương tuôn trào, đến canh ba thì đã làm xong, bỗng cảm thấy có người vén màn bước tới đứng trước ngọn đèn, tôi giật mình ngẩng lên nhìn, thì ra đó là người cha quá cố“.
Cha tôi nét mặt sầu khổ, giận dữ trách mắng rằng:
“Sao con lại quên lời trăng trối của cha, sao con mãi không chịu an phận? Làm ta phải bôn ba mệt nhọc, chịu đựng đủ thứ đau khổ. Nếu như con không chịu sửa đổi, đại hoạ rồi sẽ giáng xuống đầu!”
Ông vừa nói vừa hất đổ chong đèn, quăng cả nghiên mực, chớp mắt một cái đã không thấy ông đâu nữa. Tôi sợ quá chạy ra ngoài khóc lớn, đến khi quan giám khảo tới hỏi thì thấy bài thi của tôi đã lấm lem mực, họ thở dài rồi rời đi.
“Tôi năm nay 25 tuổi, ba lần lận đận khoa cử cũng không có gì hối tiếc, chỉ hiềm nỗi cha tôi chịu khổ dưới âm gian. Tôi giờ chuẩn bị xuất gia vô chùa làm tăng tu luyện Phật Pháp để cứu độ vong linh cha tôi. Việc sám hối của tôi mong chư vị soi xét”.
Mọi người nghe xong thảy đều giật mình, trong lòng tự nhiên nảy sinh mong muốn hành thiện tích đức.
Những ai chứng kiến câu chuyện này quả thật đều phải rùng mình khiếp sợ: cha của cậu thí sinh hại chết hai mạng người, cuối cùng không chỉ chính ông chết rồi phải chịu khổ mà ba trong bốn người con của ông cũng phải chết, con cháu năm đời sau còn phải chịu cảnh khốn khó. Nhân quả báo ứng quả là không thể không tin!
(Nguồn: sách “Dạ đàm tuỳ lục” của tác giả Hoà Bang Ngạch, triều Thanh)
Đăng theo Chánh Kiến
VIDEO CHỌN LỌC:
Tân Thế Kỷ *Truyền Thống – Nhân Văn – Trung Thực*