Tân Thế Kỷ – Có một loại thành công, là không bao giờ bỏ cuộc. Có một loại thành công, được gọi là liên tục cố gắng. Mỗi người có một sự lựa chọn. Mỗi người có một cách tiến tới thành công. Trên con đường ấy luôn có những gập ghềnh, thậm chí bạn rơi vào hoàn cảnh không thể tiếp tục. Nhưng dù lết cũng phải đi hết con đường ấy. Đây mới là sự kiên trì, bền bỉ thật sự.
Thomas Edison từng nói: “Bạn sẽ khám phá ra chính mình một bậc cao hơn sau mỗi lần vượt qua nghịch cảnh”. Những mẫu chuyện truyền động lực nổi tiếng sau đây hy vọng sẽ tiếp lửa thêm cho bạn trước những khó khăn, vấp ngã.
Câu chuyện xây cầu Brooklyn
Cầu Brooklyn bắc ngang con sông nằm giữa hai thành phố Manhattan và Brooklyn phải nói là phép lạ của ngành xây dựng.
Vào năm 1883, một kỹ sư giàu óc sáng tạo tên là John Roebling, lòng đầy hứng khởi khi nảy ra ý kiến xây một cây cầu thật ngoạn mục bắc ngang hai thành phố này.
Tuy nhiên, khi nghe ông trình bày ý tưởng táo bạo đó không một chuyên gia về cầu đường nào chịu hợp tác với ông. Họ cho rằng ông điên và bảo ông hãy quên điều đó đi vì không thể nào làm được cây cầu như vậy.
Không nản lòng, ông về nhà thuyết phục con trai mình là Washington cũng là một kỹ sư đầy tiềm năng, rằng có thể xây được cây cầu như vậy. Cả hai cha con cùng ấp ủ ý muốn hoàn thành cây cầu và bàn luận về cách vượt qua mọi trở ngại.
Dẫu sao, các ngân hàng cũng tin họ và đồng ý bỏ tiền ra cho dự án xây cầu. Hết sức phấn khích và nhiệt thành, họ tuyển nhân công và bắt đầu xây cây cầu trong mơ của mình.
Dự án tiến hành được vài tháng thì tai họa ập đến. Một tai nạn ngay tại công trường đã cướp đi chính sinh mạng ông John Roebling và con trai ông bị thương nặng ở đầu.
Washington sau tai nạn ấy đã không thể đi đứng và nói được. Ai cũng nghĩ là dự án cuối cùng sẽ tàn thành mây khói vì chỉ có cha con Roebling là những người duy nhất hiểu được cách xây chiếc cầu này.
Mặc dầu không thể đi lại và nói chuyện, đầu óc Washington Roebling vẫn còn rất tinh anh. Một hôm, đang nằm trong bệnh viện, trong đầu ông chợt nghĩ ra cách “nói chuyện” với người khác.
Vận động duy nhất của cơ thể ông hiện thời là nhúc nhích một ngón tay và ông nghĩ ra một bộ mã truyền tin. Với bộ mã này, ông dùng ngón tay còn chuyển động được gõ ra ý nghĩ của mình vào tay vợ mình để thông tin với vợ những gì cần nói với các kỹ sư vẫn đang tiếp tục xây dựng cây cầu.
Trong suốt 13 năm, Washington đã ra lệnh bằng ngón tay duy nhất còn chuyển động của mình cho đến khi hoàn thành cây cầu Brooklyn kỳ vĩ mà chúng ta nhìn thấy ngày hôm nay.
Bị từ chối 1855 lần, Sylvester Stallone vẫn không bỏ cuộc và trở thành siêu sao điện ảnh
Cuộc đời Sylvester Stallone bắt đầu ngày 6 tháng 7 năm 1946 khi ông chào đời tại New York. Gia đình nghèo đến mức mẹ ông phải sinh hạ ông trước cổng trường học với sự giúp sức của những sinh viên vụng về.
Đó cũng là nguyên nhân khiến đứa trẻ khi mới sinh ra đã bị tổn thương thần kinh cơ mặt, bị liệt phần mặt bên phải. Hậu quả việc này là Stallone suốt đời phải sống với tật nói lắp, cái môi dưới trễ xuống khiến ông trông có vẻ rất buồn cười.
Vì bị tật cơ mặt, sau này trên màn ảnh, khán giả thường thấy gương mặt ông có vẻ thiếu tự nhiên khi diễn và có cách nói với chiếc môi trễ xuống rất “đặc trưng”.
Câu chuyện bắt đầu khi trên người chỉ còn lại 100 đô la, thậm chí còn không đủ để thuê phòng, Stallone chỉ có thể ngủ lại trong xe. Lúc đó, ông đã quyết chí làm diễn viên. Ông còn vô cùng tự tin mà đến một công ty điện ảnh ở New York để ứng tuyển.
Khi đó, ở New York có 500 công ty điện ảnh, nhưng họ đều vì vẻ ngoài bình thường và giọng nói ngọng nghịu của ông mà từ chối. Sau đó, ông viết kịch bản “Rocky” và đem kịch bản đi bán khắp nơi. Mọi người lại một lần nữa chế giễu, cười nhạo ông. Lúc ấy, ông đã bị từ chối 1855 lần.
Rồi đến một ngày, ông gặp được ông chủ công ty điện ảnh sẵn sàng quay loạt phim quyền anh “Rocky” của do ông viết. Nhưng đối phương lại yêu cầu ông không được tham gia bộ phim này. Cuối cùng, do ông quá kiên quyết nên công ty đã đồng ý cho ông diễn bộ phim này.
Sự cố gắng của Stallone cuối cùng cũng được đền đáp khi “Rocky”, bộ phim nói về một võ sĩ quyền Anh không đầu hàng số phận dù lạc lõng với thời cuộc đã trở thành hiện tượng phòng vé ăn khách nhất năm 1976.
Chưa dừng lại ở con số 225 triệu USD, “Rock” còn có chiến thắng 3 trong tổng số 10 đề cử Oscar. Sau hai huyền thoại Charlie Chaplin và Orson Welles, Stallone vinh dự là cái tên được đề cử Oscar cho cả 2 giải danh giá “Nam diễn viên chính” lẫn “Biên kịch”.
Tròn 30 năm kể từ khi “Rocky” ra đời, năm 2006, tập phim cuối cùng về nhân vật Rocky Balboa huyền thoại ra mắt công chúng. Bộ phim đón nhận sự khen ngợi từ cả giới phê bình lẫn khán giả, đem về doanh thu tổng cộng 1,1 tỷ USD cho loạt phim này.
Sự kiên trì
Trước đây, Kerr từng là nhân viên của một tòa soạn. Lúc mới đến công ty, anh là nhân viên kinh doanh quảng cáo, anh vô cùng tự tin về bản thân và anh đã đề xuất với người quản lý rằng sẽ không nhận lương và chỉ nhận hoa hồng dựa trên phí quảng cáo. Người quản lý đã đồng ý với yêu cầu của anh ta.
Sau đó, anh lên danh sách, chuẩn bị thăm hỏi một số khách hàng đặc biệt. Các nhân viên bán hàng trong công ty đều nghĩ rằng những khách hàng đó là không thể hợp tác với họ.
Trước khi đến thăm những khách hàng này, Kerr nhốt mình trong phòng, đứng trước gương, đọc danh sách khách hàng 10 lần và tự nhủ: “Trong tháng này, các bạn sẽ mua trang quảng cáo của chúng tôi”
Mang theo mười phần tự tin, anh đã đến thăm hỏi khách hàng và chốt giao dịch với 3 trong số 20 khách hàng được cho là không thể hợp tác kia. Mấy ngày sau, anh lại chốt thêm hai giao dịch nữa và đến cuối tháng chỉ còn 1 trong số 20 khách hàng chưa mua quảng cáo của anh.
Sang tháng thứ 2, Kerr không đi tìm khách hàng mới, mà vẫn đi thuyết phục vị khách cuối cùng trong danh sách. Mỗi sáng, khi cửa hàng kia vừa mở cửa, anh sẽ đi vào thuyết phục họ mua quảng cáo và lần nào cũng bị từ chối. Mỗi lần họ nói không nhưng Kerr lại giả vờ như không nghe thấy và hôm sau lại tới thăm.
Vào ngày thứ 30, người chủ quán đã nói với Kerr :”Bạn lãng phí một tháng để thuyết phục tôi mua quảng cáo của bạn, nhưng điều tôi muốn biết bây giờ là, tại sao bạn lại kiên trì làm việc này như vậy?”
Kerr nói “Tôi không lãng phí thời gian của mình. Tôi đang đi học và bạn là giáo viên của tôi. bạn đã dạy cho tôi phải kiên trì đến cùng trong nghịch cảnh. Doanh nhân gật đầu và nói: “ Tôi cũng thừa nhận, tôi cũng đang đi học và bạn cũng là giáo viên của tôi. Bạn đã dạy tôi cách kiên trì dạy hết khóa học này. Với tôi điều này còn có giá trị hơn là tiền bạc và để thể hiện lòng biết ơn, tôi sẽ mua quảng cáo của bạn như là khoản học phí tôi trả cho bạn.”
Thực ra thất bại không quan trọng, quan trọng chính là chúng ta luôn có thái độ kiên trì đối mặt với khó khăn, luôn giữ vững tinh thần kiên cường bất khuất, quyết không cúi đầu trước khó khăn.
Nghi Vân (t.h)
Xem thêm:
Nghiện ma túy suýt mất mạng, người thanh niên may mắn tìm thấy đường về
Tân Thế Kỷ *Truyền Thống – Nhân Văn – Trung Thực*