Một chữ tình khiến nữ tu sĩ thánh thiện của nước Ai Cập cổ đại trượt bước trên con đường tu hành, chấp niệm đến tận 3000 năm sau mới được hóa giải.
Bà Dorothy Louise Eady, được biết đến với biệt danh Omm Sety hoặc Om Seti (16/1/1904 – 21/4/1981) từng là người trông coi đền thờ Seti I ở Abydos và là người vẽ đồ án cho Ban Cổ vật Ai Cập. Bà đã trở nên đặc biệt nổi tiếng với tuyên bố về một kiếp sống trước đây trong vai trò một nữ tu sỹ vào thời Ai Cập cổ đại, cũng như với các cuộc nghiên cứu lịch sử phong phú của bà tại thành cổ Abydos.
Mặc dù trình độ học vấn không cao và không được sinh ra trong gia đình quý tộc, nhưng bà đã có những đóng góp xuất sắc cho công cuộc khảo cổ của Ai Cập và được giới các nhà khảo cổ đánh giá cao. Hãng truyền hình Anh BBC đã dựng cuộc đời huyền thoại của bà thành một bộ phim tài liệu.
Nhà tôi ở Ai Cập
Dorothy sinh ra tại Luân Đôn, Anh. Năm 3 tuổi, cô bị ngã cầu thang, khi được đưa đến bác sĩ thì cô đã tắt thở và được bác sỹ tuyên bố tử vong tại chỗ. Tuy nhiên, một giờ sau, cô bé thản nhiên ngồi trên giường và chơi đùa, như không có chuyện gì xảy ra.
Chưa dừng lại tại đây, kể từ sau khi sống lại, nhiều điều kỳ lạ đã xảy ra với cô bé Dorothy, cô trông như một người khác, giọng nói thay đổi. Cô kể lại cho cha mẹ nghe về cuộc sống của cô trong một tòa nhà hình trụ khổng lồ, Dorothy kêu khóc đòi cha mẹ cho quay lại ngôi nhà đó, điều này khiến cha mẹ Dorothy rất buồn bã.
Năm thứ hai sau sự việc trên, bố mẹ Dorothy đưa cô bé đến thăm quan Bảo tàng Anh. Khi họ bước vào phòng triển lãm đền thờ Ai Cập, cô bé bất ngờ chỉ vào một bức ảnh và hét lên: “Đây là nhà của tôi! Nhưng cây đâu? Vườn đâu?” Bức ảnh là hình Đền Seti I ở Abydos, Ai Cập.
Ngôi đền này thuộc về Pha-ra-ông Seti I, cha của Pha-ra-ông Ramesse II. Cô bé chạy xung quanh sảnh trưng bày cổ vật Ai Cập, hôn lên chân của các bức tượng, và tỏ ý muốn “được ở lại với đồng hương của mình”.
Sau đó, Dorothy bị ám ảnh bởi nền văn hóa Ai Cập, cô bé coi mình như một người Ai Cập. Điều này đã gây ra một số rắc rối cho cô vào thời thiếu niên. Ví như, cô bé bị giáo viên đuổi ra khỏi lớp vì đã giảng về tôn giáo Ai Cập cổ đại trong lớp. Cô cũng bị đuổi học vì không chịu hát bài thánh ca nguyền rủa những người Ai Cập Swart.
Dorothy không quay lại trường nữa. Cô mượn sách từ thư viện đề tìm hiểu về văn hóa Ai Cập, tìm giáo viên để học chữ tượng hình Ai Cập cổ đại, người giáo viên đã rất kinh ngạc với khả năng tiếp thu nhanh chóng của cô, đối với một môn học thông thường cần nhiều năm để nắm bắt.
Khi được hỏi làm thế nào cô có thể học những ký hiệu phức tạp nhanh chóng đến vậy, Dorothy trả lời là cô bé không thật sự học chúng từ con số không, mà là nhớ lại ngôn ngữ cổ cô đã quên từ lâu.
Dorothy theo chân cha đi khắp đất nước, thăm các viện bảo tàng, đến trường nghệ thuật tham gia các lớp học mà cô yêu thích, đóng vai nữ thần Ai Cập cổ Isis trong một buổi biểu diễn của câu lạc bộ kịch.
Ở tuổi 27, sở thích đặc biệt về Ai Cập cũng mang đến cho Dorothy một công việc lý tưởng. Cô bắt đầu viết bài và vẽ phim hoạt hình cho một tạp chí Ai Cập ở London.
Thông qua công việc này, cô đã gặp được người chồng tương lai của mình là anh Eman Abdel Meguid, một người Ai Cập. Năm 1931, cô theo chồng trở về Ai Cập. Ngay khi đặt chân lên mảnh đất này, cô vui vẻ hôn lên đất và nói rằng mình đã trở về nhà.
Mối tiền duyên với Pharaoh Ai Cập Seti I
Chẳng bao lâu sau khi kết hôn, chồng Dorothy phát hiện vợ mình nửa đêm thường mộng du, viết mấy chữ mà anh không thể hiểu được. Người chồng thấy lạ nên đi nhờ các thầy tu. Các học giả cho rằng, đây là văn bản Ai Cập cổ đại, nội dung liên quan đến vị pharaoh Ai Cập Seti I. Sau đó, Dorothy giải thích với chồng rằng mình luôn nhìn thấy những điều ở kiếp trước trong giấc mơ.
Trong kiếp đó, cô sống ở Ai Cập cổ đại cách đây 3000 năm, tên cô là Bentreshute, xuất thân trong một gia đình bình dân, mẹ bán rau, cha là một quân nhân. Khi được 3 tuổi, mẹ cô qua đời và cha không thể nuôi cô một mình, vì vậy cô được gửi đến đền thờ Seti.
Năm 12 tuổi, thầy tế hỏi cô rằng: “con có muốn quay lại cuộc sống bình thường không? hay sẵn sàng ở lại tu hành như một nữ tu sĩ thánh thiện phục vụ nữ thần Isis”. Cô gái nhỏ rất quý mến các linh mục nên đã chọn ở lại. Bởi trong trái tim cô, ngôi đền là ngôi nhà ấm áp nhất trên thế giới.
Sau đó, Bentreshute đã thành kính thề với các vị Thần rằng sẽ giữ tấm thân trinh khiết suốt cuộc đời mình và trở thành một nữ tư tế thánh thiện. Nhưng từ xa xưa, con đường tu hành luôn đầy thử thách và cám dỗ, những khúc quanh co và khó khăn. Hai năm sau, tai họa đã ập đến với cuộc đời cô gái nhỏ.
Hôm đó thời tiết tốt, cô ngồi nghỉ ở vườn, lúc này cô đã 14 tuổi và trở nên xinh đẹp. Chuyện xảy ra là Pharaoh Seti I đến đền thờ, dạo quanh và vào khu vườn, bất ngờ gặp nữ tu sĩ thánh thiện. Khi chạm mắt, cả hai đã yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Không lâu sau, Bentreshute mang thai và thú nhận với thầy tế lễ rằng cha của đứa trẻ chính là pharaoh, Thầy tế lễ thượng phẩm buồn bã nói rằng: “Nếu con vi phạm lời thề với các vị Thần, con chỉ có thể bị xử tử sau một phiên tòa công khai”.
Để giữ thể diện cho Pharaoh Seti I và không khiến mình trở nên nhục nhã, Bentreshute đã tự sát. Khi Pharaoh nghe tin và đến, người phụ nữ xinh đẹp đã ra đi.
Mặc dù là câu chuyện 3000 năm trước, nhưng đó là ký ức không thể phai mờ trong trái tim Dorothy. Vì lý do này, cô đã đặt tên cho con trai mình là Sety.
Năm 1937, Dorothy ly hôn chồng. Sau đó cô làm công việc soạn thảo tại Cục Cổ vật Ai Cập, phục vụ công việc khai quật các Kim tự tháp Giza. Tại đây cô đã gặp gỡ nhiều nhà khảo cổ học nổi tiếng của Ai Cập và trở thành bạn của họ.
Dorothy có thể giải thích chính xác chữ tượng hình Ai Cập cổ đại mà không cần tốn nhiều công sức, đồng thời cô rất giỏi viết và vẽ hình ảnh chữ Ai Cập dịch sang tiếng Anh, điều này thật sự giúp ích rất nhiều cho các nhà khảo cổ.
Selim Hassan nhà khảo cổ học nổi tiếng người Ai Cập đã gửi lời cảm ơn đặc biệt đến Dorothy, vì đã góp phần công sức trong tác phẩm tự hào nhất trong cuộc đời ông – Cuộc khai quật tại kim tự tháp Giza.
Nói về kim tự tháp Giza, Dorothy từng hỏi pharaoh Seti I trong giấc mơ như sau: “Tôi từng một lần hỏi Bệ hạ Pharaoh Seti I vị trí của lăng mộ. Ngài nói: “Vì sao nàng muốn biết?”. Tôi nói tôi muốn khai quật nó, và Ngài nói: “Không, nàng không được làm thế. Chúng ta không muốn người khác biết thêm điều gì về gia tộc này nữa”.
Tuy vậy Ngài đã nói với tôi lăng mộ đó nằm ở đâu, và tôi có thể tiết lộ một chút như thế này. Nó nằm trong Thung lũng của các vị vua, khá gần lăng mộ của Pha-ra-ông Tutankhamun, tại một vị trí không ai có thể ngờ tới”, Omm Sety cười. “Và rõ ràng là nó vẫn còn nguyên vẹn”.
Trở lại ngôi đền – nơi sống cách đây 3000 năm
Năm 1956, sau khi việc khai quật Kim tự tháp Giza hoàn thành, Dorothy thất nghiệp. Một nhà khảo cổ học đã giới thiệu cho cô một công việc được trả lương cao ở Cairo.
Tuy nhiên, cô ấy đã chọn đến Abydos để làm nghề soạn thảo, mặc dù được trả lương thấp nhưng bởi vì ở đó có Đền Seti, chính là ngôi nhà của kiếp trước trong ký ức của Dorothy.
Cô nói: “Tôi chỉ có một mục tiêu trong đời, và đó là đến Abydos, sống ở Abydos, và sau đó được chôn cất ở Abydos.” Bằng cách này, Dorothy 52 tuổi đã lại chuyển đến sống gần Đền thờ Seti. Dân làng gọi bà là Mama Seti theo phong tục địa phương.
Ngoài vốn kiến thức sâu sắc và lạ thường của bà về Ai Cập cổ đại, Omm Sety cũng có những biểu hiện thần kỳ khác. Bà thường dậy sớm vào mỗi buổi sáng, ngâm mình trong bể nước tại đền thờ Osireion (ngay đằng sau đền Seti I) để tẩy tịnh thân thể, sau đó đi chân trần vào điện thờ để cầu nguyện mỗi ngày.
Người dân quanh vùng kể lại rằng bà từng nhảy xuống bể nước tại đền thờ Osireion để chữa bệnh cho bản thân. Bà tuyên bố rằng chính bể nước thần thánh này đã giúp bà khỏi bệnh viêm khớp, viêm ruột thừa, và bỏ không phải đeo kính mắt.
Người dân xung quanh dường như cũng hưởng lợi khi các căn bệnh của họ được chữa lành, từ các vấn đề về hô hấp cho đến chứng nghe, nhìn khó khăn. Bà cũng đã từng tự chữa chứng nhiễm trùng mắt nhờ sử dụng các câu thần chú được khắc trên các bức tường ngôi đền.
Dorothy đến thăm ngôi đền hai lần một ngày. Ở đó, bà cảm thấy rằng mình được các vị Thần Ai Cập cổ đại bảo vệ. Quý vị có nhớ lần đầu tiên chúng ta đề cập đến rằng, Dorothy đã nhìn thấy bức ảnh chụp ngôi đền tại bảo tàng Anh khi còn nhỏ, và bà nói khu vườn đã biến mất.
Thực tế, khu vườn vẫn còn đó, nhưng đã bị gió cát ngàn năm che mất. Dưới sự trợ giúp của Dorothy, các nhà khảo cổ đã nhanh chóng tìm được khu vườn dưới lớp cát, khi được đào lên khu vườn trông giống hệt như những gì Dorothy miêu tả. Dorothy nói rằng họ chỉ có thể đào những nơi mà họ được phép. Tại sao, các chuyên gia lại tin bà ấy đến vậy?
Bởi vì cục cổ vật Ai Cập đã thí nghiệm để chứng minh Dorothy thật sự đã từng sống ở thời cổ đại. Làm thế nào để thí nghiệm này được thực hiện?
Có rất nhiều bức tranh tường cổ được bảo quản còn nguyên vẹn trong đền Sety. Một thanh tra của cục Di sản Văn hóa yêu cầu Dorothy tìm một bức tranh tường được chỉ định sẵn, đèn trong đền được tắt hết chỉ còn lại bóng tối. Làm sao có thể tìm thấy nó nếu không nhìn thấy nó? Đây chính là bài kiểm tra trí nhớ, để chứng minh Dorothy từng sống trong đền.
Dorothy của hiện tại chưa từng được sống trong đền. Trong ngôi đền có rất nhiều bức tranh tường, cho dù Dorothy có từng đến cũng không thể nhớ hết được vị trí của từng bức tranh, hơn nữa còn có nhiều bức tranh chưa mở cửa cho công chúng tham quan.
Nhưng dù thử nghiệm bao nhiêu lần, lần nào Dorothy cũng có thể chạm vào đúng bức tranh tường. Cái kiểu quen thuộc “nhắm mắt đưa chân” này chỉ có thể nói rằng đây chính ngôi nhà của bạn, phải không? Vậy nên, kết quả thẩm định của Cục Di sản văn hóa, là lời Dorothy nói đúng là sự thật.
Nhờ sự việc kỳ diệu trên, Cục cổ vật đã cho phép Dorothy sở hữu một văn phòng trong ngôi đền. Dorothy cực kỳ vui mừng, được trở về ngôi đền, là tâm nguyện ấp ủ bao lâu nay! Để ước nguyện này thành sự thật, cô đã nỗ lực gần nửa thế kỷ, từ khi mới là đứa trẻ 3 tuổi cho đến năm 52 tuổi.
Dorothy làm việc trong văn phòng của ngôi đền cho đến khi bà nghỉ hưu vào năm 65 tuổi. Tại đây, ngoài việc vẽ tranh, bà còn biên soạn và dịch văn bản về các di tích văn hóa khai quật cho các nhà khảo cổ học, đồng thời viết các bài viết giới thiệu về văn hóa và phong tục của người Ai Cập cổ dưới tên bút danh Mama Seti.
Sau khi nghỉ hưu, người con trai làm việc ở Iraq định đưa Dorothy về sống cùng và tiện chăm sóc nhưng Dorothy không đồng ý, bà không muốn xa ngôi đền.
Cục Di sản Văn hóa sau đó đã thuê bà làm tư vấn bán thời gian để hướng dẫn khách du lịch đến thăm ngôi đền, đồng thời giải thích ý nghĩa của những bức tranh Ai Cập cổ trên tường. Dù lương rất thấp và lương hưu chỉ 30 USD/tháng, nhưng bà rất vui. Chỉ cần bà có thể trở lại đền mỗi ngày, bởi vì đây là nhà!
Từ khi Dorothy trở thành nhân chứng sống cho sự hiện diện của một vương triều đã đi vào quên lãng. Câu chuyện của bà ngày càng lan rộng, nhiều bộ phim tài liệu liên quan đến Ai Cập cổ đại tìm đến bà, bộ phim nổi tiếng nhất là Omm Sety and Her Egypt do BBC chế tác.
Vào tháng 3 năm 1981, kênh Địa lý Quốc gia của Hoa Kỳ đã quay bộ phim tài liệu “Egypt: Quest for Eternity” trong đó yêu cầu một số cảnh quay của Dorothy trong đền thờ. Nhưng đến lúc này thì bà đã bệnh nặng và phải nằm liệt giường rồi.
Đoàn phim khiêng bà vào đền. Dorothy rất vui, tươi cười trước ống kính như một bông hoa hướng dương trong nắng. Bà có lẽ đã không biết rằng đây là lần cuối cùng, bà vào đền trong đời này.
Một tháng sau, Dorothy ra đi thanh thản khi 77 tuổi, trong ngôi nhà nhỏ đơn sơ và hai kiếp của nữ tu sĩ huyền thoại đã khép lại. Không biết những kiếp sau của Dorothy sẽ như thế nào? Và vị Pharaoh kia giờ ở đâu, bánh xe của vận mệnh thật kỳ diệu.
Có người nói rằng hối hận sâu sắc nhất kiếp trước sẽ trở thành tâm nguyện lớn nhất kiếp này. Cuộc đời của Dorothy dường như lặp lại câu nói này. Chỉ là! mặc dù ngôi đền vẫn còn đó, nhưng từng viên gạch đã mơ hồ cũ kỹ, không còn nghe thấy lời truyền dạy của những tế tư nữa, và người xưa giờ đã đi xa…
Một số người, một số điều, một số cơ hội, đã bỏ lỡ, có thể thực sự sẽ bỏ lỡ! Không phải ai cũng may mắn như Dorothy có thể nhớ lại quá khứ và hoàn thành tâm nguyện của tiền kiếp.
Nghi Vân (Theo ĐKN, VĐH)
VIDEO CHỌN LỌC:
Tân Thế Kỷ *Truyền Thống – Nhân Văn – Trung Thực*