Tân Thế Kỷ – Giữa hàng trăm cái tên lạ lẫm, Thúy vô tình kết nối với Zhou ZhenQiao, chàng kỹ sư cơ khí sống ở TP.An Sơn, tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc, cách Việt Nam gần 6.000 km. Cô gái ngồi xe lăn Thu Thúy không nghĩ việc thích học tiếng Trung Quốc đã giúp mình trở thành nhân vật chính của tình yêu cổ tích.
Lê Phạm Hoài Thu Thúy (25 tuổi ở H.Tuy Đức, Đắk Nông) bị tai nạn xe máy khi đang học lớp 12. Chấn thương tủy sống, cô gái liệt tay chân ở độ tuổi đẹp nhất.
Cô tự chế ra cây bút ngậm vào miệng gõ chữ trên điện thoại, bắt đầu lên mạng xã hội kết nối thế giới bên ngoài. Thúy còn bán hàng online, làm người livestream thuê cho một số cửa hàng kiếm thêm thu nhập.
Hai con người xa lạ bỗng nhiên trở thành thân quen
Đầu năm 2021, vì thích tiếng Trung nên cô gái mày mò tự học. Muốn nói chuyện với người bản địa để tăng vốn từ vựng, Thúy tham gia một ứng dụng trò chuyện tiếng Trung. Giữa hàng trăm cái tên lạ lẫm, Thúy vô tình kết nối với Zhou ZhenQiao, chàng kỹ sư cơ khí sống ở TP.An Sơn, tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc, cách Việt Nam gần 6.000 km.
Nửa tháng đầu, Thúy giấu bặt chuyện mình bị liệt. Còn chàng trai thì ngại nên không cho cô gái thấy mặt. Vì vốn tiếng Trung hạn chế, Thúy chỉ bập bẹ được vài từ giao tiếp đơn giản khi nói chuyện bằng video. Thỉnh thoảng, vì cố phát âm, Thúy nói lớn giọng khiến ZhenQiao có cảm giác cô bạn rất đanh đá. Tuy không hiểu đối phương nói gì, nhưng ZhenQiao vẫn kết nối với Thúy mỗi ngày. Đi làm, đi siêu thị hay đi chơi ở đâu, anh đều quay video gửi Thúy xem.
“Mình muốn được nói chuyện để học thêm từ vựng, anh chịu khó nghe mình đã là điều may mắn. Mình tự ti về bản thân, chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu ai đó, huống hồ anh lại ở quá xa”, Thúy tâm sự.
Sau gần 2 tháng, ZhenQiao tỏ bày mình cảm mến Thúy, gửi hình mình cho cô xem mặt. Đó cũng là lúc Thúy lấy hết can đảm kể anh nghe về bản thân, để anh ngừng hy vọng.
Vạn dặm yêu em
“Tôi chấp nhận có một người yêu ngồi xe lăn, chuyện đó không là vấn đề của tôi”, chàng trai làm nghề kỹ sư cơ khí vui vẻ kể lại.
Từ ngày biết tình hình sức khỏe của bạn gái, ZhenQiao quan tâm cô nhiều hơn. Anh chủ động gọi cho cô mỗi ngày, động viên cô tập vật lý trị liệu, nhường cô khi hai đứa giận nhau…
Khi anh có ý định sang Việt Nam thăm bạn gái thì dịch Covid-19 bùng phát. Trung Quốc đóng cửa biên giới trong một thời gian dài, vậy là họ trải qua 2 năm yêu xa.
Trong thời gian này, ZhenQiao không chỉ trò chuyện với riêng Thúy. Anh muốn hiểu thêm về Việt Nam, về gia đình bạn gái nên chủ động tìm cách sử dụng Facebook kết bạn với ba mẹ và những anh chị em của Thúy. Ngược lại, Thúy cũng trò chuyện với bà Zhang Shujuan (55 tuổi) – mẹ ZhenQiao. Cô gái cảm thấy xúc động vì được bà Shujuan quan tâm, dù đi làm về trễ nhưng bà vẫn thường chủ động nhắn tin hỏi thăm Thúy.
“Những lúc 2 đứa giận nhau, ZhenQiao thường hay nhắn tin cho tôi để méc”, bà Phạm Hoàng Trang (50 tuổi) – mẹ Thúy nhớ lại. Biết con gái có tình cảm với một người ngoại quốc, thấy con vui người mẹ không cản. Tuy nhiên, lúc nào bà cũng nói với mọi người, trong đó có cả Thúy rằng: “Nói yêu vậy thôi chứ biết khi nào nó sang đây mà tính chuyện trăm năm”.
Đầu năm nay, ngay khi Trung Quốc vừa mở cửa, chàng trai lập tức mua vé máy bay sang Việt Nam. Đón anh ở sân bay Tân Sơn Nhất có cả mẹ và em trai Thúy theo cùng. Ở nhà, ba Thúy – ông Lê Văn Tỉnh (63 tuổi) đứng ngồi không yên. Đã 23 giờ 30, người cha vẫn chưa ngủ. Đợi mọi người gặp được ZhenQiao ông mới thở phào tin rằng: “Cậu ấy về gặp con gái tôi thật”.
Đám cưới không dám mơ của cô gái ngồi xe lăn
Suốt hơn 5 tiếng trên xe về lại Đắk Nông trong đêm, ZhenQiao không hề chợp mắt, cố gắng trò chuyện với mọi người. “Tuy là lần đầu đến Việt Nam nhưng tôi có cảm giác mình đang được về nhà”, chàng rể Việt nhớ lại.
Trong 15 ngày ở lại nhà người yêu, anh chứng kiến sinh hoạt khó khăn của Thúy. Tuy vụng về, nhưng anh xung phong thay mẹ chăm sóc bạn gái. Tiếng Trung của Thúy đã tốt hơn, 2 người trò chuyện thêm nhiều về cuộc sống. Ngày hết hạn visa phải trở về, anh nắm tay bạn gái nói: “Cho anh 20 ngày, anh về làm giấy tờ, sắp xếp công việc rồi xin ba mẹ sang hỏi cưới em”.
“Có tình cảm với anh suốt hơn 2 năm, giờ anh về gặp mặt, mình vui trong lòng. Nhưng mình thật sự không dám mơ sẽ có một đám cưới”, Thúy trải lòng.
Về đến nhà, ZhenQiao kết nối 2 bên gia đình bằng một cuộc điện thoại online. Anh giới thiệu ba mẹ mình với gia đình Thúy, xin phép cho 2 người nên duyên vợ chồng.
Sắp xếp xong, anh quay lại Việt Nam, cùng Thúy ra UBND huyện. Ngày cầm trên tay giấy kết hôn cũng là ngày ZhenQiao phải về nước. Chàng trai xin nghỉ việc, đóng cửa nhà riêng của mình, chuẩn bị sang Việt Nam làm rể.
Lần này, chàng rể Việt được miễn thị thực 5 năm. Còn ba mẹ anh vì một số thủ tục nên không thể sang Việt Nam dự đám cưới đứa con trai duy nhất. “Tuy vậy, tôi được ba tôi động viên, hẹn năm sau nghỉ hưu sẽ sang thăm”, anh nói.
Đầu tháng 8, cặp đôi tổ chức lễ cưới ở nhà thờ. 3 hôm sau, một bữa tiệc ấm cúng diễn ra tại nhà với đầy đủ họ hàng thân thích. “Mình cảm thấy rất may mắn vì được gia đình 2 bên ủng hộ”, cô gái xúc động nói.
Biết con dâu mong có em bé, mẹ chồng Thúy dặn cả hai đừng gánh nặng chuyện sinh con mà cứ để tự nhiên,giữ tinh thần thoải mái. Sức khỏe của con dâu là điều quan trọng nhất.
“Tôi yêu Việt Nam”
Từ ngày nhà có thêm chàng rể, mẹ Thúy được san sẻ nhiều công việc. Một tay ZhenQiao chăm sóc cho vợ, từ bữa cơm cho đến việc đánh răng cho vợ mỗi buổi sáng, tối. Chàng trai cũng dần quen với cuộc sống ở vùng đất Tây nguyên yên bình.
Trước khi quen Thúy, ZhenQiao không có nhiều hiểu biết về Việt Nam nhưng giờ đã khác. Chàng rể mới thể hiện tình yêu quê vợ bằng việc chủ động bảo vợ: “Hôm nào em mua mấy cái áo in chữ Tôi yêu Việt Nam cho anh mặc nhé”.
Trước đây, Thúy bán hàng online một mình vất vả, thu nhập không cao. Từ ngày có chồng, 2 người được ba mẹ cho một phần mặt bằng trước nhà, mở cửa hàng giày dép. ZhenQiao tìm hiểu thì biết ở Đắk Nông không có công việc đúng chuyên ngành của anh. Muốn đi làm, anh phải ra tận Phú Quốc, song vì muốn bên vợ nên tạm thời sẽ tập trung phụ vợ bán hàng.
“Chúng tôi muốn được ở bên nhau mỗi ngày. Tôi sẽ chăm sóc vợ, bù đắp cho cô ấy những yêu thương, sự gần gũi mà 2 năm yêu xa tôi chưa có dịp thể hiện”, chàng rể chia sẻ.
Mỗi cuộc gặp gỡ trong cuộc đời đều là duyên phận, không có đúng sai. Hai người xa vạn dặm vẫn có thể đến được với nhau. Duyên phận là điều gì đó rất kì lạ, không ai có thể thực sự nói rõ về nó. Có thể hữu duyên vô tình quen biết nhưng lại hiểu thấu nhau. Câu chuyện của chàng trai Trung Quốc và cô gái Việt ngồi xe lăn khiến người ta ngưỡng mộ và tin vào tình cảm chân thành vẫn luôn hiện hữu quanh mình.
Tịnh Yên (t/h)
Nguồn: Thanh Niên
Tân Thế Kỷ Truyền Thống – Nhân Văn – Trung Thực