spot_img
19 C
Vietnam
Thứ năm,21 Tháng mười một
spot_img

Chuyện bà lão điên tiết lộ Thiên cơ

Tại một ngôi làng nghèo khổ ở tây bắc Trung Quốc, có một cụ bà được nhiều người kính trọng yêu mến vì một đời bà sống khiêm nhường hoà nhã, lương thiện siêng năng, và biết trọng lẽ phải.

ba lao 1
Ảnh minh họa

Thời trẻ bà đột nhiên phát bệnh phong cuồng: Vào 27 ngày đầu tiên của mùa Đông, đêm khuya tuyết phủ đầy núi, bà trốn khỏi nhà lên núi tuyết cả ngày cả đêm. Người nhà thường phát hiện bà nằm ngủ mê man trong tuyết, chân nứt toác và máu chảy ra đã đóng lại thành băng. Người dân làng đều kinh ngạc lắm: “Ái chà, thế mà không bị chết cóng mới lạ chứ!”

Trở về nhà bệnh phong cuồng lại nặng hơn trước. Cả ngày cụ bà rất vui miệng, gặp ai cũng cười hoài, lấy gì ăn nấy, người nhà thấy bệnh tình như thế buồn lắm, khóc lóc mãi, biết làm sao bây giờ? Trải qua không đến mấy năm, đột nhiên bệnh tình của cụ bà biến khỏi hẳn, hoàn toàn giống như người bình thường. Người nhà bà mừng rỡ khôn cùng, chắp tay cảm tạ trời đất (hoàn cảnh gia đình bà rất nghèo khổ, có bệnh cũng không đi chữa trị được).

Một hôm cụ bà nói với người dân làng đến chơi với bà: “Cô có bệnh ở chân, người kia bệnh ở dạ dày, ở đây tôi chữa cho”. Dân làng cho rằng bà bị bệnh cũ tái phát, không để ý cũng nhờ bà chữa cho chơi. Thế mà đau dạ dày hay đau chân gì khi qua tay bà đều được chữa khỏi.

Người các làng trong vòng mười dặm cũng biết tiếng đến chữa bệnh. Danh tiếng cứ như thế truyền đến trăm dặm. Bà chữa bệnh chỉ lấy một bát lúa mỳ. Đôi khi bà còn cấp lúa mỳ cho người làng nghèo khổ.

Đến năm 1999, cụ bà đột nhiên trầm mặc không nói, chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Người ơi, biết làm sao đây?” Từ đó đóng cửa tĩnh toạ, không muốn gặp người khác.

Có người hàng xóm vẫn thường hay qua lại nhà bà chơi, quan hệ rất gần gũi, sau này có đến gặp và gặng hỏi rốt cuộc là vì sao. Cụ bà nói, rằng trong tâm bà rất lấy làm khó chịu, “bởi vì con người sắp có tai hoạ lớn”. Người hàng xóm không hiểu ra thế nghĩa là sao.

Sau mấy ngày nghe những lời khó hiểu của bà cụ, đến ngày 20/7/1999 ở Trung Quốc có một sự kiện lớn. Giang Trạch Dân phát động một phong trào đàn áp trên toàn quốc đối với các học viên Pháp Luân Công. Chiến dịch này được điều khiển bởi bộ máy tuyên truyền khổng lồ thông qua báo, đài, Tivi và mạng Internet, kêu gọi các hộ gia đình và nơi làm việc tham gia tích cực vào chiến dịch.

tinhhoa net Xpeu0n 20150901 thien co duoc tiet lo trong loi mot ba dien
Cảnh sát bắt người luyện tập Pháp Luân Công.

Hàng chục nghìn công dân Trung Quốc vô tội đã bị bắt, hàng nghìn người bị tra tấn, bị đày đi trại ‘cải tạo’ mà không được tòa án xét xử, bị giam giữ một cách bất hợp pháp tại các bệnh viện tâm thần, và hàng triệu phải sống cảnh vô gia cư, vô nghề nghiệp hoặc phải bị trục xuất khỏi trường học. Việc đàn áp của Chủ tịch Giang đã làm tiêu tán cả một bộ phận lớn xã hội Trung Quốc, gồm có nông dân, giới trí thức giáo dục, kinh doanh, chính quyền, quân đội, v.v..

Bà cụ nói với người trong làng một cách rất nghiêm túc: “Mọi người nhất định không được tin vào những gì trên ti vi, chúng nói dối; Pháp Luân Công là Phật gia chính Pháp; […] Mọi người phải kính trọng những ai tu luyện Pháp Luân Công”.

Tại một ngôi chùa gần đó, cách qua một con sông và một ngọn núi, nữ trụ trì rất ngưỡng mộ công năng của cụ bà. Đến năm 2000 trở về sau, khi mà cuộc đàn áp lên đỉnh điểm, thì nữ trụ trì kia bị đầu độc, nên đã viết những bài báo, biểu ngữ để đả kích Pháp Luân Công. Điều đó làm cụ bà rất khó chịu. Một hôm, nữ trụ trì dẫn toàn bộ các đệ tử đến nhà bà để mời bà lên chùa dự hội, bà đã cự tuyệt không đi. Sau có người hỏi, và bà trả lời: “Cô ấy không phải người tu nhà Phật, mà là tội nhân”.

Một vị công an nọ chuyên trách về bức hại các học viên Pháp Luân Công. Vợ của anh ta bị xuất huyết rất nặng. Phải đến bệnh viện điều trị, chụp cả X-quang. Bệnh viện phát hiện có khối u trong phổi. Anh ta sợ lắm, đưa đi các nơi chữa trị, nhưng bệnh viện đều nói đã hết cách. Cuối cùng đến nhà cụ bà để hỏi.

Anh cảnh sát này vừa vào đến cửa, cụ bà đã nói: “Mau về nhà sám hối đi, chư Phật sẽ tha thứ cho. Không được bức hại học viên Pháp Luân Công nữa”. Viên cảnh sát này về nhà thắp hương bày lễ, lên núi vái lạy, hướng về hướng Sư Tôn của Pháp Luân Công mà sám hối về lỗi lầm của mình.
Mấy hôm sau anh ta đưa vợ đi khám, đã thấy khối u tiêu mất. Bác sỹ cũng sửng sốt cho rằng quả là không thể bàn cãi. Viên cảnh sát mừng quá, đội lễ vật đến cảm tạ cụ bà. Cụ bà nói: “Anh biết đã sai, thế là tốt rồi. Phật gia giảng từ bi. Đây là đức Phật Chủ đã tha thứ cho anh. Vì vậy anh phải cảm tạ Pháp Luân Công”.  Anh công an này từ đó không làm cái việc bức hại Pháp Luân Công nữa, ngoài ra cũng rất kính nể các học viên Pháp Luân Công.

Bất kể là ai làm công tác gì, đến gặp cụ bà đều nghe cụ giảng giải: “Pháp Luân Công là Phật gia chính Pháp. Bây giờ tôi không chữa bệnh nữa. Trên thiên thượng không đồng ý tôi cứu độ người ta như thế nữa. Mọi người phải sắp đặt cái tâm ấy cho đúng”.

Một ngày vào năm 2002, cụ bà đột nhiên nói với người nhà, với bạn bè thân quyến cùng người trong làng, rằng cụ phải đi, rằng sứ mệnh của cụ đã hoàn thành rồi. Mọi người cứ tưởng là nói đùa, không để bụng.

Rồi đến một ngày vào Tháng 12/2002, cụ mới nói với người nhà và những người thân cận một chuyện làm mọi người giật mình sửng sốt, cụ bà nói: “Đương kim ‘hoàng thượng’ chính là yêu quái, là một con cóc ba chân màu đỏ thành tinh. Nó đến để phá hoại Trung Quốc và để tàn sát nhân dân, nhưng nó sẽ không còn sống lâu nữa. Hết Đông sang Xuân tới đây, tại Trung Quốc sẽ phát sinh đại sự. Mong rằng con cháu của ta phải nhớ lấy”. Nói xong cụ bà cười nhẹ rồi rời bỏ thế giới này.

Trong cuốn sách Chuyển Pháp Luân có giảng về “chân phong”, theo cuốn sách này, chân phong chính là chỉ những người mang sứ mệnh từ Thiên thượng đến nhân gian, trong một điều kiện đặc định, người đó có thần trí không tỉnh táo nhưng tâm tính rất thiện lương, không làm hại ai, cũng hay giúp đỡ người khác, chỉ là đối với bản thân rất tàn khốc. Họ phải chịu khổ rất nhiều để tiêu trừ nghiệp lực, từ đó khai mở trí huệ và công năng. Trường hợp của bà lão này chính là như vậy. Xưa vào thời Tống, gian thần Tần Cối, người hãm hại gia tộc trung thần Nhạc Phi, chính là bị một vị tăng “điên” trừng trị, tạo thành điển cố “Phong tăng tảo Tần”.

Theo lời bà cụ, đương kim hoàng thượng ở đây chính là Giang Trạch Dân, bởi ông giữ chức Chủ tịch nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa từ năm 1993 đến 2003. Thêm vào đó, hình tượng mà người dân hay dùng khi nhắc đến ông Giang chính là hình tượng con cóc. Hiện ông Giang đang trong tình trạng bị Chủ tịch hiện thời là Tập Cận Bình khống chế, đối với tội ác mà ông gây ra giờ đây phải hoàn trả. Thiện ác trắng đen đến nay dường như đã quá rõ, ai là chính ai là tà, chỉ cần chịu khó tĩnh tâm quan sát sẽ có thể nhận ra ngay.

coc
Giang Trạch Dân chính là hình tượng một con cóc.

Thế mới nói, người điên chưa hẳn là điên, lời bà truyền lại hy vọng mọi người có thể ghi nhớ, “Pháp Luân Đại Pháp là tốt”, “Pháp Luân Đại Pháp là Phật gia chính Pháp”, từ đó đón nhận phúc báo, từ bi của Phật chính là bao dung người thiện lương, nhưng sẽ không tha thứ cho những ai hành ác và tiếp tay cho cái ác.

Theo Nhân Sinh

Xem thêm:

 

Xem thêm

- Quảng cáo -spot_img

Xem nhiều