Tại Hồng Kông, thành phố duy nhất của Trung Quốc cho phép tổ chức lễ tưởng niệm ngày 4/6, đã bắt giữ nhiều nhà hoạt động nhân quyền, luật sư nổi tiếng, cựu sĩ quan cảnh sát theo Điều 23 của Luật Cơ bản Hồng Kông mới được thông qua.
Một số nhà phân tích chỉ ra rằng ngày đặc biệt nhạy cảm này ám chỉ ngày 4/6. Các quan chức Hồng Kông đã theo sự dẫn dắt của ĐCSTQ trong việc chuyển đổi hoàn toàn Hồng Kông sang Trung Quốc.
Họ đã tự kiểm duyệt đến mức không dám nhắc đến từ “ngày 4/6”, khiến cộng đồng quốc tế chết lặng trước sự thoái trào tự do và dân chủ của Hồng Kông.
Vào ngày 4/6/1989, tại Quảng trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh, ĐCSTQ đã ra lệnh cho quân đội xả súng và huy động xe tăng đàn áp các sinh viên cũng như những thường dân, những người không có vũ trang, kêu gọi chính quyền chống tham nhũng và yêu cầu được hưởng các quyền cơ bản.
Theo một tài liệu nội bộ chính thức được cho là của Trung Nam Hải mà Tổng lãnh sự quán Hoa Kỳ tại Hồng Kông có được từ một người cung cấp thông tin trong lực lượng thiết quân luật, tổng cộng hơn 10.400 người đã thiệt mạng. Số người bị thương lên tới gần 29 nghìn người.
Ông Tôn, lúc đó là sinh viên đại học và là nhân chứng của Sự cố Thiên An Môn, hiện sống ở Seattle, Hoa Kỳ, nói với báo Sound of Hope rằng: “ĐCSTQ đã xóa ký ức của người dân trong 35 năm, họ đặt ra những lời lẽ nhạy cảm và kiểm soát tất cả các phương tiện truyền thông và mạng lưới. Họ muốn xóa bỏ mẩu thông tin này khỏi trái tim và ký ức của toàn thể người dân Trung Quốc và giả vờ như mọi thứ không tồn tại”.
Nhân chứng này nói thêm rằng: “Chỉ cần chúng ta còn lưu giữ được ký ức này thì một ngày nào đó chúng ta có thể đợi cho đến khi ký ức đó xuất hiện trong ký ức của toàn thể người dân Trung Quốc. Bởi vì không có ký ức thì không có lịch sử. Bây giờ ĐCSTQ thực sự không có lịch sử. Họ viết lại lịch sử ba năm một lần theo nhu cầu của chính họ…
Sau đó chúng ta có thể lưu giữ ký ức này cho đến khi lịch sử thực sự của người dân Trung Quốc được bảo tồn, để một ngày nào đó chúng ta có thể khôi phục lại sự thật và xóa bỏ những tội ác mà ĐCSTQ đã gây ra đối với người dân Trung Quốc. Chỉ khi đó, dân tộc chúng ta mới có hy vọng”.
Ông Tôn đã hành động và nói với những người mà ông tiếp xúc ở nhiều môi trường khác nhau về lịch sử vụ thảm sát người dân Trung Quốc của ĐCSTQ, đồng thời nói với những người bạn nước ngoài rằng, không phải tất cả người dân Trung Quốc đều ủng hộ ĐCSTQ.
Ông cho rằng tội ác của ĐCSTQ phải được cả thế giới biết đến. Ngay cả khi kêu gọi cải cách và mở cửa lớn nhất, chế độ này cũng chỉ coi quyền lực và lợi ích của mình là cốt lõi, dù có trở thành tắc kè hoa đến đâu thì bản chất của họ cũng sẽ không thay đổi. Cuối cùng chế độ này cũng sẽ bị lật đổ như Liên Xô hay các nước Đông Âu.
Ông Mã Kiện (马健), một nhân chứng khác của Biến cố ngày 4/6 và là một nhà văn sống ở Anh, cho biết: Cách đây không lâu, nơi ông Tập Cận Bình trải thảm đỏ ở Quảng trường Thiên An Môn để gặp Tổng thống Nga Putin chính là nơi ông đã chứng kiến quân đội Trung Quốc bắn súng vào người dân và đàn áp cuộc thỉnh nguyện ôn hòa của giới sinh viên và trí thức không có vũ trang.
Đã 35 năm trôi qua, máu thịt các nạn nhân đã trở về trần gian, nhưng vì chúng ta nhớ đến lịch sử của họ nên linh hồn họ có thể được tự do trên thiên đường. Họ còn sống mãi”.
Ông nói: “Vì vậy ký ức rất quan trọng đối với chúng ta. Khi ĐCS ở các nước Đông Âu sụp đổ, người dân căm ghét ĐCSTQ.
Tôi nhớ khi Bức tường Berlin sắp sụp đổ, hình như có một bộ trưởng quốc phòng chạy vội tới đó. Sau này ông đã nói trong hồi ký của mình rằng: “Tôi không được để Sự cố Thiên An Môn xảy ra ở chỗ của tôi”.
Ông Mã Kiện nói: “ĐCSTQ thật là vô nhân đạo! Khi đối diện với Thiên An Môn, chúng ta có nên coi đó là nguồn sức mạnh đạo đức và giá trị của chúng ta không? Bởi vì chỉ cần nhắc nhở bản thân về lịch sử này, tôi sẽ cảm nhận được một niềm tin và một giá trị”.
Khi ngày 4 tháng 6 đến gần, như những năm trước, chính quyền Trung Quốc đã bố trí cho nhân viên an ninh nhà nước theo dõi các nhân vật chủ chốt hoặc áp giải họ đến những nơi khác để duy trì sự ổn định.
Nhân chứng Mã Kiện, nhà văn người Anh gốc Hoa, chỉ ra rằng, trong khi ĐCSTQ đang xóa ký ức của người dân về Sự cố ngày 4/6 khỏi mọi khía cạnh, thì họ cũng đang duy trì sự ổn định trước những ký ức liên quan đến Sự cố này.
Nhà văn nói: “Theo quan điểm này, ĐCSTQ là tổ chức duy nhất ở Trung Quốc nhớ đến Sự kiện Thiên An Môn vì họ là những kẻ sát nhân. Năm nào họ nhớ đến thì họ đều nhắc nhở chúng ta. Nếu ĐCSTQ không dám quên thì sao?
Chế độ này có quyền gì mà quên?! Đó là một tội ác đối với người dân Trung Quốc, ĐCSTQ phải xuống địa ngục. Mong muốn cuối cùng và duy nhất của tôi, 35 năm đã trôi qua nhưng niềm tin của chúng tôi vẫn không thay đổi, đó là sự sụp đổ của ĐCSTQ”.
Nhân chứng Mã Kiện đã viết một cuốn sách về sự kiện Thiên An Môn có tựa đề “Người thực vật Bắc Kinh” (北京植物人), được chuyển thể từ một câu chuyện có thật.
Cuốn sách mô tả một sinh viên đại học vẫy cờ đỏ và hét lên “Đả đảo chủ nghĩa phát xít” tại Quảng trường Thiên An Môn vào đêm ngày 4/6/1989.
Anh bị bắn và rơi vào trạng thái thực vật. Anh nằm trên giường suốt mười năm. Mười năm sau, khi tỉnh dậy, anh vẫn còn nhớ rõ sự việc ngày 4 tháng Sáu, nhưng anh phát hiện mọi người xung quanh đều đã trở thành người thực vật, chỉ còn mình anh sống sót.
Anh nói, những người xung quanh tôi đã bị ĐCSTQ tẩy não, ký ức và quan điểm của họ về vụ việc ngày 4 tháng 6 đã thay đổi. Mười năm sau, chính quyền muốn phá bỏ ngôi nhà của anh và biến nó thành một trung tâm thương mại.
Mẹ anh hét lên khẩu hiệu “Đả đảo chủ nghĩa phát xít” và dũng cảm đối mặt với những chiếc xe ủi sắp san bằng ngôi nhà của mình.
Người mẹ này đã thúc giục con trai mình rời khỏi Quảng trường Thiên An Môn. Giờ đây, mẹ sinh viên năm đó đã tu luyện Pháp Luân Công, môn khí công Phật gia thượng thừa giữa đời thường, giúp người học nâng cao các giá trị đạo đức, khỏe cả tâm lẫn thân.
Những khó khăn trong cuộc sống và sự kiên trì trong đức tin của mình đã thay đổi hoàn toàn nhận thức của người mẹ này về ĐCSTQ. Ngày nay cuốn sách ‘Người thực vật Bắc Kinh’ đã được dịch sang 37 thứ tiếng. Nhà văn Mã Kiện đã dùng chữ viết để truyền bá sự thật về sự việc ngày 4/6 ra thế giới.
ĐÊM ĐỊNH MỆNH
Chiếc xe tải bọc thép đầu tiên xuất hiện vào khoảng 11 giờ đêm ngày 3/6/1989. Khoảng 1h30 sáng hôm sau, tiếng súng đã nổ ra và vang lên suốt đêm khi những chiếc xe tăng bắt đầu lăn bánh, nghiền nát bất kỳ người hay vật thể nào cản bước tiến của họ. Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, xe cứu thương từ tất cả 30 bệnh viện thành phố đã được huy động. Các sinh viên bị chấn thương lấp đầy giường bệnh, một số thậm chí phải chia sẻ giường bệnh với người khác. Máu của họ nhuộm đỏ sàn nhà, hành lang và cầu thang. Tại bệnh viện của bà Zhang, có ít nhất 18 người đã chết khi họ được đưa vào cơ sở. Y tá Zhang, người đã ở tại quảng trường để chăm sóc cho các sinh viên tuyệt thực cho đến đêm 3/6 lưu ý rằng, các binh sĩ khi đó đã sử dụng những viên đạn dumdum – loại đạn mở rộng khi có va chạm và sẽ khiến vết thương mở rộng thêm một khi chúng bị bắn vào bên trong cơ thể. Nhiều vết thương nghiêm trọng kéo dài và chảy máu dữ dội đến mức “không thể hồi phục”. Tại cổng bệnh viện, một phóng viên bị thương nặng của tờ China Sports Daily trực thuộc ĐCSTQ nói với 2 nhân viên y tế đang dìu ông rằng ông “không thể ngờ rằng ĐCSTQ sẽ thực sự nổ súng”. “Bắn hạ những sinh viên và thường dân không vũ trang, đây là loại đảng cầm quyền gì vậy?” là những lời cuối cùng người phóng viên đó lưu lại cho thế giới, y tá Zhang nhớ lại. Một nhà báo của tạp chí tin tức quốc gia Beijing Review lúc bấy giờ là ông Lou đã đứng ở một con phố gần đó, theo dõi điều mà ông gọi là “một đêm định mệnh”. Ông gọi đó là “một thảm kịch”, và bổ sung thêm rằng “đó là một sự khởi đầu cho sự suy đồi đạo đức của [chính quyền] Trung Quốc”. Ông tiếp tục: “Chính phủ Trung Quốc do ĐCS lãnh đạo đã quay lưng lại với chính người dân của mình. [Những người hy sinh bản thân] thì lại bị trừng phạt thay vì được khen thưởng. Đất nước muốn gửi thông điệp gì đến chính người dân của mình đây?”. Nhiều nhà hoạt động sinh viên tham gia phong trào đã bị bỏ tù sau vụ thảm sát đẫm máu này. Ông Zhou Fengsuo, một nhà lãnh đạo sinh viên trong các cuộc biểu tình, đã đếm được 40 xác chết vào sáng sớm ngày 4/6 khi ông đi bộ từ Quảng trường Thiên An Môn đến Đại học Thanh Hoa, nơi ông đang theo học khi đó. Trước khi rời khỏi quảng trường, ông Zhou đã có một bài phát biểu ngắn thề rằng những người biểu tình ủng hộ dân chủ sẽ trở lại vào một ngày nào đó. “Tôi cảm thấy khi chính quyền [ĐCSTQ] đã dùng đến bạo lực để chống lại người dân, họ đã đánh mất nền tảng đạo đức”, ông Zhou nói với tờ The Epoch Times. Bà Zhang, khi đó mới 28 tuổi, được chính quyền địa phương chọn làm “nhân viên gương mẫu”, đã từng nghĩ rằng bà sẽ “một lòng yêu quốc gia và Đảng”. Nhưng vào ngày hôm đó, bà đã khóc với đồng nghiệp khi nói rằng sự dã man của cuộc đàn áp này đã “khiến trái tim bà lạnh toát”. Bà cho biết: “Tôi không bao giờ nghĩ rằng chính phủ này lại như vậy”. Các cuộc biểu tình tại Quảng trường Thiên An Môn vốn thuộc một phong trào do các thanh niên sinh viên lãnh đạo nhằm ủng hộ cải cách dân chủ, đã trở thành một chủ đề cấm kỵ ở Trung Quốc. Cho đến ngày nay, ĐCSTQ vẫn nhất quyết không tiết lộ số liệu hay danh tính của những người thiệt mạng trong cuộc đàn áp dã man này. (Theo The Epoch Times) |
Nghi Vân (Theo The Epoch Times, ĐKN, NTD)
Xem thêm:
Tại sao ông Tập nhắc đến vụ thảm sát Thiên An Môn trong đám tang Giang Trạch Dân?
Tân Thế Kỷ *Truyền Thống – Nhân Văn – Trung Thực*