spot_img
17 C
Vietnam
Thứ sáu,22 Tháng mười một
spot_img

Những ‘Ông già Thép’

Thật sai lầm khi quan niệm rằng người già phải nghỉ ngơi. Trái lại, càng về già người ta càng có thể làm nên những điều lớn lao hơn cho xã hội. Tuổi già là một tài sản vô giá. Thật may mắn khi học được những trải nghiệm từ cuộc đời của họ. Câu chuyện về những “Ông già thép” dưới đây khiến bạn phải ngạc nhiên.

Những "Ông già Thép" | Tân Thế Kỷ
Những “Ông già Thép” – Tuổi già là tài sản vô giá

Đạp xe 9 ngày để đến thăm con trai

Thay vì đi tàu cao tốc chỉ mất ba giờ, cụ ông Mitsuo Tanigami, ở tuổi 89 tuổi, chọn cách đạp xe 600 km từ Kobe đi Tokyo trong 9 ngày để đến thăm con trai.

Dap xe 600km tham con trai
ông Mitsuo Tanigami nghỉ đêm tại các nhà trọ hoặc khách sạn bên đường. Trong suốt thời gian đạp xe, ông không sử dụng Google Maps hay bất cứ công cụ điện tử hỗ trợ tìm đường nào khác.

Hành trình của ông Mitsuo Tanigami bắt đầu từ ngày 17/3/2024. Trong ngày đầu tiên ông đạp đến thành phố Takatsuki ở tỉnh Osaka. Từ đó, ông tiếp tục di chuyển về Tokyo, ngang qua các địa điểm như hồ Biwa và núi Phú Sĩ.

Khi đi, người đàn ông này mang theo một chiếc iPhone để con trai theo dõi hành trình của cha bằng tính năng định vị.

Trên đường đi, ông Mitsuo Tanigami nghỉ đêm tại các nhà trọ hoặc khách sạn bên đường. Trong suốt thời gian đạp xe, ông không sử dụng Google Maps hay bất cứ công cụ điện tử hỗ trợ tìm đường nào khác. Thay vào đó, ông mang theo tấm bản đồ giấy và đánh dấu lộ trình đã qua bằng bút chì.

Trong 9 ngày di chuyển gần như liên tục, ông Mitsuo Tanigami bị ngã xe 20 lần do trượt bánh, bị xây xước chân tay và dập đầu gối. Mỗi khi lạc đường, ông lại hỏi người dân địa phương hoặc cảnh sát nhờ hướng dẫn, mưa gió cũng không dừng lại.

Người cha 89 tuổi đã đến Tokyo ngày 25/3/2024 và gặp con trai. Con trai ông từng lo lắng vì tuổi tác khi người cha đề xuất hành trình nhưng sau đó vẫn tôn trọng quyết định của cha mình. “Tôi đã bật khóc khi đón ông ở Tokyo và rất khâm phục về tinh thần của ông”, người con trai 61 tuổi chia sẻ.

Ông lão đi mòn 9 đôi giày chỉ để nói 1 lời chính nghĩa

“Băng qua từng ngọn núi, băng qua từng con suối … Đôi chân đầy vết thương, chịu đựng đói khát trong cái lạnh thấu xương … Từng tòa thành hiện ra, từng ngôi làng xa xăm… màn đêm buông xuống, trên trời ngôi sao sáng, ngôi sao sáng…” – Đây là một bài hát tiếng Hoa kể về hành trình của ông Vương đến Bắc Kinh.

Đây là một câu chuyện có thật diễn ra vào ngày 5 tháng 10 năm 2001 tại Quảng trường Thiên An Môn ở thành phố Bắc Kinh, khiến nhiều người kinh ngạc và xúc động.

Vào thời điểm đó cuộc đàn áp Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã lan rộng khắp đất nước này. Hàng trăm ngàn học viên Pháp Luân Công vô tội, tin vào các nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn, đã bị đánh đập và bắt giữ vô cớ, tàn nhẫn.

Rất nhiều người, vì họ muốn nói lên sự thật với Chính phủ, rằng “Pháp Luân Công” là tốt và Chân-Thiện-Nhẫn là tốt. Họ đã không quản ngại xa xôi lên Bắc Kinh thỉnh nguyện cho bộ môn tu luyện an hòa này.

Ở Tứ Xuyên có một ông lão họ Vương bất ngờ mắc một căn bệnh lạ. Mỗi khi trời mưa, chân ông đau đến mức không thể đi lại, toàn thân ngứa ngáy, suốt ngày đau đớn, rất khổ sở. Uống thuốc mà không cải thiện được tình trạng, ông Vương đau lòng, tự trách mình vì tạo rắc rối cho con.

Một ngày nọ, đứa cháu gái từ trường quay lại nói với ông: “Ông ơi, ông tập Pháp Luân Công đi.” Ông Vương bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công từ đó, bản thân ông trở nên rất khỏe, mọi chứng bịnh được tan biến. Thấu hiểu và thọ ích từ bộ môn này, ông Vương ở tuổi “cổ lai hy” luôn dặn lòng phải làm người tốt, và tốt hơn nữa mỗi ngày.

Thế nhưng, vào ngày 22/7/1999, trên tivi đột nhiên nói sai sự thật về Pháp Luân Công rợp trời dậy đất, bẻ cong sự thật, tung tin bịa đặt. Chính phủ cũng trấn áp không cho phép ông Vương và mọi người được công khai tập Pháp Luân Công. Lý do mà ĐCSTQ đưa tin sai sự thật về Pháp Luân Công có lẽ hầu như ai cũng biết. Ông lão Vương rất buồn, ăn không ngon, ngủ không yên, cả ngày mặt mày ủ dột.

Thấy người tốt bị vu oan, thấy điều tốt bị bôi nhọ. Ông lão họ Vương muốn đi Bắc Kinh để nói lời công đạo từ chính con tim của mình. Trong túi ông Vương không có một đồng, hơn nữa dù đi xe lửa hay ô tô đều có cảnh sát kiểm tra gắt gao.

Vậy chỉ còn cách đi bộ! Ông lão Vương chuẩn bị vài đôi giày, men theo đường tàu lửa mà đi. Mãi miết một nẻo đường, màn trời chiếu đất, ăn gió nằm sương, ông đi về hướng thủ đô Bắc Kinh.

Ngày này qua ngày khác, ông lão vẫn kiên nhẫn bước, không hề nản lòng và trong tâm luôn luôn tràn đầy Chân – Thiện – Nhẫn.

Cuối cùng ông cũng đã đến được thủ đô Bắc Kinh, nơi có trụ sở các cơ quan đầu não của chính phủ. Ông bước nhẹ nhàng đến một khu vực công cộng trên quảng trường Thiên An Môn, nơi ông sẽ dõng dạc nói lên nguyện vọng của mình là mọi người dân nên được tự do tu luyện Pháp Luân Ðại Pháp.

Trong lúc đó, trên quảng trường có rất nhiều người, khách du lịch có, người dân địa phương có, và có cả cảnh sát đang đi tuần rất cẩn mật. Với tấm lòng tràn đầy Chân – Thiện – Nhẫn, ông lão bình thản ngồi xuống, bắt chéo chân theo thế kiết già, để cho mọi người thấy được nét tuyệt vời của những bài tập Pháp Luân Công.

Ngay lập tức, hai nhân viên cảnh sát chạy tới la lớn, ngăn cản không cho ông lão tập Pháp Luân Công nữa và yêu cầu ông về đồn cảnh sát cùng với họ.

Rất bình tĩnh, ông lão nói: “Ðược, tôi sẽ đi theo các anh, nhưng hãy để tôi nói điều này đã”. Ông mở miệng túi và rất cẩn thận lấy ra một đôi giày đã mòn đến tận gót, đặt xuống đất; rồi lấy một đôi khác, cũng mòn đến tận gót, đặt xuống bên cạnh đôi trước đó…

Câu chuyện 9 đôi giày của ông Vương
Hình ảnh lão Vương ngồi một mình giữa quảng trường Thiên An Môn – ông đã đi mòn 9 đôi giày để nói lên 1 lời công đạo

Hành động và lời nói của ông sau đó khiến những cảnh sát quanh đó lặng người. Câu chuyện của ông Vương đã trở thành chủ đề khiến nhiều người quan tâm, xúc động. Ở tuổi xế chiều, để nói một lời công tâm đến Chính phủ, ông đã vượt đường xa ngàn dặm. Câu chuyện ĐCSTQ vô cớ bức hại tàn khốc những người thiện lương sống theo Chân Thiện Nhẫn sẽ trở thành hồi chương đen tối, một vết nhơ vĩnh viễn không thể xóa được trong thời kỳ trị vì của chế độ độc tài này.

“Ông Nội thép” người vô địch giải đua xe đạp 1.000 dặm và thọ hơn 100 tuổi

Năm 1951, một người Thụy Điển 66 tuổi đã vượt qua vạch chiến thắng trên chiếc xe roadster cũ rỉ sét với lốp bị xẹp – và trở thành huyền thoại đua xe đạp.

Blog xe đạp : Gustaf Hakansson người Thụy Điển
Gustaf Håkansson với bộ râu trắng bồng bềnh đang được khán giả cổ vũ. Ban tổ chức cuộc đua ban đầu đã không cho ông dự thi vì ông “quá già để thi đấu”. Người đàn ông thép này sống đến 102 tuổi – Theguardian.

Tờ TheGuardian nói rằng, một trăm năm sau, câu chuyện này sẽ là câu chuyện mà chúng ta sẽ kể cho con cháu mình khi chúng cuộn mình trong chăn và chúng ta đã quyết tâm kể cho chúng nghe, về một ông nội có bộ râu dài đã giành chiến thắng trong một cuộc đua xe đạp 1.000 dặm ( 1.600km).

Vào năm 1951, ông Gustaf Håkansson đăng ký tham gia một cuộc đua sức bền đi qua gần như toàn bộ Thụy Điển , nhưng việc đệ trình của ông bị từ chối vì tuổi tác. Người ta xác định rằng người đàn ông 66 tuổi không còn sức lực cũng như thể lực để cạnh tranh với 50 tay đua khác bằng nửa tuổi ông.

Tuy nhiên, sau khi vượt qua 600 dặm để đến vạch xuất phát, Gustaf đã có mặt ở đó vào ngày đua trên yên chiếc roadster của mình với tấm chắn bùn, đèn pha (thứ cuối cùng đã giúp anh giành chiến thắng) và túi đựng thúng.

Do số lượng tay đua đông nên Gustaf đã vượt qua vạch xuất phát khoảng 20 giây sau khi cuộc đua bắt đầu. Anh ta đã mặc một chiếc yếm tự chế có số 0, có lẽ để cho các quan chức biết rằng anh ta không nói đùa và thực sự mong đợi được đối xử như một người tham gia. Tuy nhiên, điều này phụ thuộc vào việc họ nhìn thấy chiếc yếm dưới bộ râu dài và bồng bềnh khá ấn tượng của ông già.

Năm ngày, năm giờ và 1.000 dặm sau đó, những khán giả chờ đợi để che chở người chiến thắng trong vinh quang vĩnh cửu đã phát hiện ra một nhân vật đang vòng qua góc cua cuối cùng. Trong tiếng reo hò của họ, họ đến chào đón anh và mời anh thức ăn và nước uống, chắc hẳn anh đã kiệt sức sau một chặng đường gian khổ qua Thụy Điển.

Mong đợi được ôm một người đàn ông mảnh khảnh khoảng 20 hoặc 30 tuổi đang cúi xuống ghi đông trong lần đẩy cuối cùng, đám đông tiếp nhận có phần bối rối hơn một chút khi chứng kiến ​​một quý ông già yếu đuối lảo đảo qua vạch trên một chiếc roadster cũ rỉ sét với lốp xẹp. Không chỉ vậy, mà còn cả ngày trước tay đua tiếp theo.

Có thể Håkansson đã “gian lận” để chiến thắng. Tất nhiên vì ông già này không phải là đối thủ cạnh tranh chính thức, nên ông ta đã bỏ qua một quy tắc mà những người khác buộc phải tuân theo. Gustav đã không ngủ.

Theo quy định của cuộc đua, các đối thủ dự kiến ​​​​sẽ gặp nhau và dừng lại ở một trạm kiểm soát vào cuối ngày để nạp năng lượng và bắt đầu lại vào sáng hôm sau. Thay vào đó, Gustaf nghỉ ngơi một giờ trước khi lên đường trở lại vào lúc nửa đêm. Thời gian cho phép anh ta bù đắp cho quãng đường 10 dặm mà anh ta đã bỏ lại phía sau để đặt, sau 300 dặm, khoảng cách 20 dặm giữa anh ta và những người còn lại trong đàn.

Gustaf đã chiến thắng và những nỗ lực của anh ấy đã được công khai. Tuy nhiên, người ta ít quan tâm đến cuộc đua hơn vì mọi người quan tâm nhiều hơn đến việc liệu Gustaf có bất cứ lúc nào gục ngã và chết hay không.

Chắc chắn ông không thể duy trì sự căng thẳng đó trong trái tim già nua bé nhỏ của mình lâu hơn nữa. Làm thế nào anh ấy có thể duy trì tốc độ tốt khi hầu như không ngủ? Gustaf trở thành trung tâm chú ý của cả nước.

Sau ba ngày và chỉ ngủ năm giờ, Gustaf đã dẫn đầu chặng đua hơn 120 dặm. Có lúc cảnh sát cố gắng thuyết phục anh ta dừng lại để kiểm tra y tế, nhưng anh ta chỉ cười – và đạp xe đi tiếp.

Cuối cùng, khi chỉ còn đi được khoảng 800 thước nữa, “ông nội thép” (danh xưng mà nhiều người đặt cho ông) đột ngột dừng lại. Nhưng không phải sự kiệt sức đã ngăn cản ông – chiếc xe đạp của ông già đã bị xẹp chiếc lốp đầu tiên và duy nhất.

Không hề nao núng, Gustaf xuống xe và tiếp tục tiến về đích, ông đã vượt qua vạch đích lúc 2:15 chiều ngày 7 tháng 7 năm 1951.

Bất chấp chiến thắng không chính thức, và cả việc được tiếp kiến ​​nhà vua Thụy Điển sau đó sự hài lòng lớn nhất của Gustaf đến từ việc chứng minh các bác sĩ đã sai khi cho rằng ông chỉ thích hợp ngồi trên ghế bập bênh hơn là ngồi trên yên ngựa.

Và “Ông nội thép” tiếp tục đi xe đạp cho đến khi qua đời vào năm 1987 ở tuổi 102.

Hoàng Nam tổng hợp.

Tân Thế Kỷ *Truyền Thống – Nhân Văn – Trung Thực*

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM:

Xem thêm:

Dung tục hóa hình tượng Thần Phật, quả báo khôn cùng

Chụp quét xác ướp Từ Hiền pháp sư, phát hiện nhục thân 1.000 năm bất hoại

Mặt trái của thói quen không tiền mặt

Xem thêm

- Quảng cáo -spot_img

Xem nhiều